← Quay lại trang sách

- II - Thành phố New York-Ngày 12 tháng 3 năm 2014

Addie xuống phố, đọc cuốn Odyssey nhờ ánh sáng đèn đường. Đã lâu rồi cô không đọc gì đó bằng tiếng Hy Lạp, nhưng nhịp thơ của bản anh hùng ca đã lôi kéo cô trở lại với nhịp điệu của thứ ngôn ngữ cổ, tới khi tòa nhà Baxter xuất hiện trong tầm mắt, cô đã nửa lạc trôi theo hình ảnh con tàu trên biển, khao khát một ly rượu vang và bồn tắm nóng.

Định mệnh không dành cho cô cả hai điều ấy.

Có thể nói cô căn giờ quá chuẩn, hoặc quá tệ, tùy vào cách nhìn nhận, vì Addie vòng vào Đường số 56 ngay khi chiếc sedan màu đen tấp vào trước tòa nhà Baxter, rồi James St. Clair bước xuống vỉa hè. Anh vừa trở về từ phim trường, cháy nắng và tâm trạng dường như rất vui. Anh vẫn đeo kính râm dù trời đã tối. Addie chậm bước, rồi dừng lại, đi qua bên kia đường khi người gác cửa giúp anh dỡ đồ và xách túi vào trong.

“Chết tiệt,” cô khẽ lầm bầm khi biến trở lại màn đêm. Không còn bồn tắm bong bóng, không còn chai Merlot nào nữa rồi.

Thở dài, cô trở lại ngã tư, cố đưa ra quyết định nên làm gì tiếp theo.

Phía bên trái cô, Công viên Trung tâm trải ra như một tấm vải xanh lục sẫm giữa thành phố.

Phía bên phải, Manhattan dâng lên theo những đường dích dắc, tòa nhà nọ nối tòa nhà kia từ Midtown tới tận Khu Tài chính.

Cô rẽ về bên phải, đi tới East Village.

Dạ dày cô bắt đầu sôi lên, phải đi tới tận Đường số 2, cô mới thấy bữa tối. Một chàng trai đi xe đạp vừa tấp vào lề đường, lấy một đơn đặt hàng ra khỏi hộp kéo khoá phía sau yên xe, rồi xách túi chạy vào tòa nhà. Addie chạy tới chỗ chiếc xe, cho tay vào trong. Cô đoán là đồ ăn Trung Quốc, dựa theo kích thước và hình dạng của những chiếc hộp đựng, các mép giấy được gấp lại và cố định bằng tay cầm kim loại mảnh. Cô lôi ra một hộp đựng thức ăn và một đôi đũa dùng một lần, lẻn đi trước khi người đàn ông ở cửa kịp trả tiền.

Từng có thời cô cảm thấy tội lỗi khi trộm cắp.

Nhưng cảm giác tội lỗi dần bị bào mòn, giống như nhiều điều khác. Dù cơn đói không thể giết chết cô, nhưng nó vẫn đau đớn như thể nó có khả năng làm điều đó thật.

Addie trở lại Đại lộ C, nhét miếng thịt thăn vào miệng, còn chân thì băng qua Village tới một tòa nhà gạch có cửa màu xanh lục. Cô thả hộp rỗng vào thùng rác ở góc, bước tới lối vào cùng lúc một người đàn ông đang đi ra. Cô mỉm cười, anh ta cười đáp lại và giữ cửa mở cho cô.

Sau khi vào trong, cô leo bốn cầu thang hẹp tới trước một cánh cửa sắt ở trên cùng, giơ tay và lần mò dọc khung cửa rỉ sét để tìm chiếc chìa khóa bạc nhỏ đã bị cô phát hiện vào mùa thu năm ngoái, khi cô và người tình loạng choạng về nhà, tay chân quấn lấy nhau trên những bậc cầu thang. Đôi môi của Sam ép lên hàm cô, những ngón tay dính sơn múa bên dưới đường eo quần jeans.

Với Sam, đó là một giây phút bốc đồng hiếm hoi.

Với Addie, đó là tháng thứ hai của cuộc tình.

Một cuộc tình nồng nhiệt, chắc chắn, nhưng vì thời gian là thứ xa xỉ, cô không thể có được nó một cách trọn vẹn. Đương nhiên, cô đã từng mơ về những buổi sáng ngái ngủ bên cốc cà phê, chân này gác lên đùi chân kia, những câu đùa riêng tư và tiếng cười thoải mái, nhưng những hân hoan đó luôn đi kèm với sự thấu hiểu. Sẽ không thể có sự từ tốn, khát khao lặng lẽ và thân mật lớn dần qua từng ngày, từng tuần, từng tháng. Những điều đó không thể đến với cô. Vậy nên cô khắc khoải mơ về những buổi sáng, nhưng vẫn hài lòng khi chỉ có màn đêm. Nếu không thể có tình yêu, thì ít nhất cô cũng không cô đơn.

Những ngón tay của cô nắm lấy chìa khoá, tiếng kim loại bị chà xát vang lên khe khẽ khi cô lôi nó ra khỏi chỗ. Phải mất ba lần thử với ổ khóa cũ gỉ sét y như đêm đầu tiên thì cánh cửa mới bật mở, cô bước ra sân thượng của tòa nhà. Gió thốc tới, cô nhét tay vào túi áo khoác da và lặng lẽ đi ngang qua khoảng sân.

Nó trống không, trừ ba chiếc ghế xếp, chiếc nào cũng thiếu hoàn hảo theo cách riêng - các mặt ghế cong lên, kẹt cứng trong những góc ngả nghiêng khác nhau, một bên tay lủng lắng tì nơi điểm gãy. Một thùng đá bẩn nằm gần đó và một dây đèn nháy treo giữa những cột phơi đồ, biến sân thượng thành một ốc đảo tồi tàn, xơ xác vì mưa nắng.

Nơi đây thật thiếu vắng âm thanh, nhưng không lặng im, thứ mà cô chưa thể tìm ra ở thành phố, thứ mà cô bắt đầu nghĩ rằng đã mất đi theo lớp cỏ của thế giới cũ. Dẫu sao, nơi này vẫn có thể được coi là yên tĩnh dù là một phần của Manhattan. Tuy nhiên, nó không giống sự yên tĩnh đã bóp nghẹt cô ở chỗ James, khác hẳn sự yên tĩnh nội sinh trống rỗng của những địa điểm quá lớn đối với một người. Bầu không khí im ắng, nhưng ẩn chứa phía dưới lại vô vàn sống động. Những tiếng la hét từ xa vọng lại, tiếng còi xe và đủ loại âm thanh khác đến từ bốn phương tám hướng, trầm tới mức như muốn hòa tan vào cảnh vật xung quanh.

*

Bức tường gạch thấp bao quanh sân thượng, Addie thả mình dựa vào nó, cho khuỷu tay điểm tựa, đưa mắt nhìn ngắm cho tới khi những tòa nhà trôi xa và chỉ còn thấy những ngọn đèn rực rỡ của Manhattan, những đường hoa văn chạy lên bầu trời mênh mông thưa thớt những vì sao lấp lánh.

Addie nhớ những vì sao.

Cô từng gặp một chàng trai, hồi năm ‘65. Khi cô bảo vậy, anh đã lái xe suốt một giờ, đưa cô rời L.A. chỉ để ngắm sao. Cô vẫn nhớ cách khuôn mặt anh bừng sáng vì tự hào khi dừng xe trong bóng tối, rồi chỉ tay lên trên. Addie ngỏng cổ nhìn món quà ít ỏi là một chuỗi đèn dự phòng giăng ngang trời và cảm thấy có gì chùng xuống. Một nỗi buồn nặng trĩu, như thể mất mát. Lần đầu tiên trong suốt cả thế kỷ, cô nhớ Villon. Nhớ nhà. Nhớ nơi những vì sao sáng tới nỗi tạo thành dòng sông, một dòng sông ánh bạc và tím nổi bật trên màn trời đêm.

Giờ cô đang nhìn lên trời từ sân thượng, thắc mắc rằng sau từng ấy thời gian, bóng tối có còn đang theo dõi. Dù đã lâu như vậy rồi. Dù hẳn từng bảo cô rằng hẳn chẳng thể theo dõi mọi cuộc đời, rằng thế giới này quá lớn và có quá nhiều linh hồn, hắn còn nhiều thứ phải bận tâm hơn là những suy nghĩ về cô.

Cánh cửa sân thượng ken két hé mở phía sau cô, một nhóm người nhao ra.

Hai chàng trai. Hai cô gái.

Và Sam.

Trong chiếc áo len trắng và quần jeans xám nhạt, cơ thể cô ấy giống như nét cọ, dài, mỏng và nổi bật trên phông nền tối của sân thượng. Giờ tóc cô ấy đã dài hơn, những lọn tóc vàng nghịch ngợm bung khỏi búi tóc rối. Ống tay áo bị kéo lên, để lộ vệt sơn đỏ trên cánh tay, khiến Addie thầm tự hỏi, gần như vô thức, về tác phẩm hiện tại của cô. Cô ấy là một họa sĩ. Chủ yếu vẽ theo lối trừu tượng. Chỗ cô ấy ở rất nhỏ, càng nhỏ hơn vì những chồng vải dựa lên tường nhà. Cái tên Samantha của cô chỉ xuất hiện sắc nét và đơn giản trên các tác phẩm đã hoàn thành, hoặc khi vuốt ve xương sống của ai đó giữa buổi đêm.

Bốn người kia di chuyển kéo theo tiếng ồn ào trên sân thượng, một trong số các chàng trai đang bận kể chuyện, còn Sam thì lùi lại một bước, đầu ngả ra sau để nếm hương đêm khô ráo. Addie thầm ước mình có thể nhìn thấy điều gì khác. Một mỏ neo nào đó giữ cho cô khỏi rơi xuống vì lực hấp dẫn từ quỹ đạo của cô gái kia.

Đương nhiên, cô có.

Cuốn Odyssey.

Addie định cắm mặt vào sách thì đôi mắt xanh của Sam rời khỏi bầu trời và tìm thấy mắt cô. Người họa sĩ mỉm cười, trong thoáng chốc, tháng Tám lại về, họ đang cười với những cốc bia nơi sân một quán bar, Addie hất mái tóc bám ở cổ để xoa dịu sức nóng mùa hè, còn Sam ngả tới, thổi lên da cô. Tháng Chín, họ nằm trên chiếc giường chưa dọn của cô ấy, những ngón tay đan vào tấm ga và vào nhau khi miệng Addie dò dẫm lần theo bóng đêm ấm áp giữa hai chân của Sam.

Trái tim Addie dộng lên ngực khi cô gái tách ra khỏi nhóm, tự nhiên bước tới. “Xin lỗi vì phá vỡ sự bình yên của cô nhé.”

“Ồ, tôi không ngại đâu,” Addie đáp, ép mình đưa mắt rời đi, giả vờ như đang quan sát thành phố, dù Sam luôn khiến cô cảm thấy mình như đóa hướng dương, vô thức hướng về phía ánh sáng của cô gái ấy.

“Thời nay, ai cũng nhìn xuống,” Sam mơ màng. “Có người nhìn lên, thật là hay.”

Thời gian trôi. Sam vẫn nói những lời y hột như vậy vào lần đầu họ gặp gỡ. Cả lần thứ sáu cũng thế. Thứ mười cũng vậy. Nhưng nó không chỉ là một câu nói. Sam có đôi mắt của nghệ sĩ, hiển hiện, kiếm tìm, đôi mắt nghiên ngẫm những mẫu vật và nhìn được nhiều hơn bề ngoài trần tục.

Addie quay đi, chờ đợi tiếng bước chân lùi xa, nhưng thay vì thế, cô nghe được tiếng bật lửa, sau đó Sam đã ở bên cạnh, lọn tóc vàng sáng nhảy múa ngay khóe mắt. Cô bỏ cuộc, liếc nhìn sang.

“Tôi lấy trộm một điếu được chứ?” Cô hỏi, hất đầu về phía điêu thuốc.

Sam cười. “Được chứ. Mà không cần đầu.” Cô ấy rút một điếu khác ra khỏi hộp và đưa tới, cùng một chiếc bật lửa màu xanh dương sáng. Addie nhận lấy, kẹp điếu thuốc giữa đôi môi và ấn ngón cái lên đánh lửa. May là gió đã nổi để cô có cớ nhìn ngọn lửa tắt đi.

Tắt. Tắt đi nào.

“Đây.”

Sam bước tới gần hơn, vai hai người cọ vào nhau khi cô ấy bước lại gần để cản gió. Cô ấy có mùi của bánh quy vụn sô-cô-la mà người hàng xóm của cô ấy sẽ nướng mỗi lần anh cảm thấy căng thẳng, mùi xà phòng oải hương được dùng để gột sơn khỏi các ngón tay và mùi dầu xả tóc hương dừa mà cô ấy dùng để ủ tóc mình vào buổi tối.

Addie chưa từng thích mùi thuốc lá, nhưng làn khói làm ấm lồng ngực cô, cho tay cô có việc để làm, một điều để chú ý ngoài Sam. Họ gần quá, hơi thở tỏa hơi sương vào cùng một khoảng không, rồi Sam vươn tay chạm vào một trong những đốm tàn nhang trên má phải của Addie, như cách cô ấy làm vào lần đầu gặp mặt, một cử chỉ vừa đơn giản mà lại rất thân mật.

“Cô có những vì sao này,” cô nói, ngực Addie thắt lại, quặn đau.

Déjà vu. Déjà su. Déjà vecu.

Cô phải chống lại thôi thúc xóa nhòa khoảng cách để lần tay theo cần cổ của Sam, để đặt nó lên gáy, nơi Addie biết rõ là sẽ rất vừa vặn. Họ đứng đó im lặng, thở ra những đám mây khói mỏng, bốn người kia đang vừa cười vừa hét ở sau lưng. Đến khi một chàng trai - Eric? Aaron? - gọi Sam qua, thế là cô ấy tránh đi, trở lại đằng kia sân thượng. Addie chống lại ham muốn siết lấy bàn tay thay vì thả ra… lần nữa.

Nhưng cô đã làm mất rồi.

Tựa vào bức tường gạch thấp, lắng nghe họ nói chuyện về cuộc sống, về việc già đi, về danh sách những dự định dài và quyết định tồi, rồi một cô gái nói, “Chết thật, chúng ta muộn mất.” thế là bia cạn, thuốc lá bị dập, nhóm người trở lại sau cánh cửa ra sân thượng, cả năm rút đi như cơn thủy triều.

Sam là người cuối cùng rời đi.

Cô ấy bước chậm lại, liếc nhìn qua vai, nở nụ cười sau cùng với Addie trước khi trở vào. Addie biết cô có thể bắt kịp nếu chạy tới, có thể đánh bại cánh cửa đóng.

Nhưng cô không di chuyển.

Cánh cửa kim loại đóng sầm lại.

Addie tụt xuống, dựa người vào bức tường gạch.

Bị lãng quên có chút giống với phát điên, cô thầm nghĩ. Người ta sẽ bắt đầu tự hỏi điều gì là thật, bản thân có thật không. Suy cho cùng, làm sao một thứ có thể thực sự tồn tại khi chẳng có ai nhớ về nó? Cũng giống như công án về cái cây đổ mà những kẻ tập Thiền vẫn thường lấy ra làm ẩn dụ.

*

Nếu không ai nghe thấy, liệu có đúng là cây đã đổ không?

Nếu một người không thể lưu lại dấu ấn, liệu họ có tồn tại?

Addie gí điếu thuốc vào gờ gạch, quay lưng lại với nền trời khuất sau những tòa nhà, bước tới bên những cái ghế gãy và thùng đá chen giữa chúng. Cô tìm thấy một chai bia duy nhất nổi lên giữa chỗ nước đá đã tan một nửa, vặn nắp và chìm người xuống chiếc ghế ít tồi tàn nhất.

Tối nay không quá lạnh, cô thì quá mệt mỏi để đi tìm cái giường khác.

Ánh sáng nhấp nháy của những bóng đèn vừa đủ cho đôi mắt, Addie duỗi người trên ghế, mở cuốn Odyssey ra, đọc về những vùng đất lạ, quái vật và những người đàn ông không bao giờ có thể trở về nhà, cho tới khi hơi lạnh dẫn cô vào giấc ngủ.