- IV - Paris, Pháp-Ngày 29 tháng 7 năm 1715-
Kẻ mơ mộng là một từ quá êm dịu.
Nó gợi lên những suy tưởng về một giấc ngủ mượt như tơ lụa, về những ngày lười biếng trên cánh đồng cỏ cao, về vết than đen trên tấm giấy da mềm.
Addie vẫn bám lấy những giấc mơ, nhưng cô đã học được cách trở nên sắc bén hơn. Bớt giống bàn tay nghệ sĩ, mà tựa con dao gọt nhọn bút chì.
“Rót cho tôi một ly,” cô nói, giơ chai rượu ra. Người đàn ông bật nút chai rồi đổ đầy hai ly thủy tinh trên kệ thấp của căn phòng thuê. Anh trao một ly cho cô, cô chẳng hề đụng đến, còn anh thì ngửa lưng ra nuốt cạn, đặt xuống ngay giây tiếp theo trước khi bỏ rơi cái ly và đưa tay xuống váy cô.
“Vội gì chứ?” Cô nói, dẫn dắt anh ta lùi lại. “Anh đã trả tiền phòng. Chúng ta có cả đêm mà.”
Cô cẩn thận không đẩy anh ta ra, cẩn thận làm cho tròn nét e thẹn thảo mai. Cô đã nhận ra rằng một số người đàn ông thấy vui khi gạt phăng mong muốn của một cô gái. Thay vì đẩy anh ta ra, Addie nâng ly rượu của mình lên cái miệng đói khát ấy, nghiêng ly, đổ chất lỏng màu đỏ sẫm vào đôi môi của người đàn ông đối diện, đồng thời cố gắng biến cử chỉ đó của mình thành sự quyến rũ chứ không phải là ép buộc.
Anh ta uống cạn, rồi hất cái ly ra. Đôi tay vụng về chụp lấy phía trước ngực cô, vật lộn với những dây và nút.
“Không đợi nổi…” Anh ta rầm rì, nhưng thứ thuốc trong rượu đã có tác dụng, chẳng mấy chốc anh ta lịm đi, lưỡi líu lại trong miệng.
Anh ta ngã vật ra giường, tay vẫn còn níu lấy váy cô, rồi một giây sau, mắt người này trợn ngược, lăn qua một bên và bất tỉnh nhân sự trước cả khi đầu rơi xuống cái gối mỏng.
Addie nghiêng người, đẩy cho tới khi anh ta lăn ra khỏi giường, rơi xuống sàn như một bao ngũ cốc. Người đàn ông phát ra một tiếng rên rỉ nghẹn trong cổ họng, nhưng không tỉnh lại.
Cô hoàn thành nốt công việc anh ta bỏ dở, nới lỏng những sợi dây váy cho tới khi có thể thở bình thường. Thời trang Paris - chặt gấp đôi những bộ đồ vùng quê, chẳng thực dụng bằng một nửa.
Cô duỗi người trên giường, cảm thấy may mắn vì được sở hữu nó, ít nhất là trong đêm nay. Cô không muốn nghĩ về ngày mai, khi cô buộc phải bắt đầu lại lần nữa.
Ấy là sự điên rồ trong câu chuyện này. Mỗi ngày đều là một viên hổ phách, còn cô là chú ruồi mắc kẹt bên trong. Không có cách nào để nghĩ tới những ngày, những tuần mà cô có thể sống với từng khoảng khắc. Thời gian dần mất đi ý nghĩa, dẫu vậy, cô chẳng hề mất dấu nó. Hình như cô không thể nhầm lẫn về nó (dù có cố gắng đến thế nào), nên Addie biết giờ là tháng nào, ngày nào, đêm nào, vậy nên cô biết đã một năm trôi qua rồi.
Một năm kể từ khi cô chạy trốn khỏi đám cưới của chính mình.
Một năm kể từ khi cô bỏ trốn vào rừng.
Một năm kể từ khi cô bán linh hồn đổi lấy cuộc đời này. Tự do. Và thời gian.
Một năm cô học về những giới hạn trong kiếp sống mới này.
Bước đi theo rìa lời nguyền như sư tử trong lồng. (Giờ cô đã thấy những con sư tử thật. Chúng tới Paris vào mùa xuân trong một buổi triển lãm. Chẳng hề giống với những con quái thú trong trí tưởng tượng của cô. Chúng to lớn hơn nhiều, cũng nhỏ bé hơn nhiều, sự vĩ đại của chúng bị thu hẹp trong không gian chuồng. Addie đến cả tá lần để ngắm nhìn, quan sát ánh mắt buồn thảm của chúng đâm xuyên qua các vị khách tới khoảng trống của căn lều, tìm kiếm mảnh tự do lẻ loi.)
Một năm cô trải qua trong khối thủy tinh của giao kèo, buộc phải chịu khổ đau nhưng không thể chết, đói khát nhưng không gầy mòn, khao khát nhưng không khô héo. Mọi khoảnh khắc đều bị ép vào ký ức cô, trong khi chính cô thì tan biến khỏi trí óc người khác chỉ sau một cú đẩy nhẹ, bị xoá sổ chỉ sau một cánh cửa khép, một lần khuất bóng, một cái chớp mắt trong giấc ngủ. Không thể lưu lại dấu ấn đối với bất cứ ai, bất cứ điều gì.
Kể cả với người đàn ông đang nằm sõng soài trên sàn.
Cô lôi chai cồn thuốc phiện đã được nút kín ra khỏi váy, giơ nó lên trước ánh sáng mờ. Mất ba lần thử và hai chai thuốc quý giá thì cô mới nhận ra rằng mình không thể tự tay bỏ chúng lẫn vào đồ uống, không thể là bàn tay gây hại. Nhưng nếu pha lẫn nó vào chai rượu, bịt lại nút chai và để họ tự rót, thì hành động đó không phải do cô nữa.
Thấy chưa?
Cô đang học hỏi.
Một học trình đơn độc.
Cô nghiêng cái chai, chất lỏng trắng sữa còn sót lại đổ vào trong ly thủy tinh, tự hỏi liệu nó có thể khiến cô ngủ một đêm không mộng mị, chìm sâu vào bình yên không.
“Thật đáng thất vọng.”
Ngay khi giọng nói vang lên, Addie suýt đánh rơi chai thuốc phiện. Cô quay ngoắt lại, tìm kiếm bóng tối trong căn phòng nhỏ nhưng chẳng thể nhận ra giọng nói của hắn phát ra từ đầu.
“Cưng thân yêu, ta phải thú nhận là ta đã mong chờ nhiều hơn.”
Giọng nói dường như vang vọng từ mọi cái bóng, sau đó tụ lại thành một. Nó hội tụ trong góc tối tăm nhất của căn phòng, giống như khổi. Và rồi, hắn bước vào vòng tròn hắt dưới ánh lửa lập loè của ngọn nến. Những lọn tóc quăn màu đen lòa xòa trên trán. Bóng đổ trên góc lõm gương mặt hắn, đôi mắt xanh lá lấp lánh nhờ ánh sáng từ chính bên trong.
Trong khoảnh khắc yếu lòng, trái tim cô trật nhịp trước dáng vẻ thân thuộc của người lạ, trước khi cô nhớ ra rằng ở đây chỉ có hắn mà thôi.
Bóng tối trong khu rừng.
Một năm qua, cô đã sống với lời nguyền này. Trong khoảng thời gian đó, cô đã kêu gọi hắn. Cô đã van xin bóng tối, vung những đồng tiền không có cách nào dành dụm xuống bờ sông Seine, khẩn cầu hắn trả lời chỉ để có thể hỏi tại sao, tại sao và tại sao.
Giờ, cô ném chai cồn thuốc phiện thẳng vào đầu hắn.
Cái bóng không di chuyển để đón lấy nó, mà cũng chẳng cần làm thế. Cái chai xuyên qua, vỡ tan trên bức tường đằng sau hắn. Hắn nở một nụ cười thương hại.
“Chào Adeline.”
Adeline. Cái tên cô nghĩ sẽ chẳng bao giờ được nghe lại. Cái tên đau đớn như một vết bầm, kể cả khi trái tim cô lỡ nhịp khi nghe thấy.
“Ngài,” cô rít lên.
Cái nghiêng đầu rõ rệt của hắn. Độ cong của nụ cười. “Nhớ ta không?”
Cô nhào tới hắn như chai thuốc nút kín ban nãy, tung mình thẳng tới trước mặt hắn, nửa mong chờ cảnh ngã xuyên qua rồi vỡ tan y như nó. Nhưng bàn tay cô lại đụng phải xương thịt, hay ít nhất là ảo giác về nó. Cô đâm sầm vào ngực hắn như đâm vào một cái cây, mạnh mà vô dụng.
Hắn nhìn xuống cô, thích thú. “Xem ra cô nhớ.”
Cô tách ra ngay, muốn gào lên, nổi giận, khóc lóc. “Ngài bỏ tôi ở đó. Ngài đã cướp đi mọi thứ của tôi rồi bỏ đi. Ngài có biết tôi đã cầu xin bao nhiêu đêm…”
“Ta nghe thấy tiếng cô,” hắn nói, ngữ điệu tràn ngập thứ niềm vui tệ hại.
Addie rít lên giần dữ. “Nhưng ngài không bao giờ xuất hiện.”
Bóng tối dang tay, như nói, ta đã đến đầy rồi. Cô chỉ muốn đánh hắn, dù vô dụng, nhưng cô vẫn muốn xua đuổi hắn, ném hắn ra khỏi căn phòng như ném một lời nguyền, nhưng cô phải hỏi cho ra nhẽ. Cô phải biết. “Tại sao? Tại sao lại làm thế với tôi?”
Đôi lông mày đen của hắn chau lại với vẻ lo lắng giả dối, giễu cợt. “Ta đã thực hiện điều ước của cô.”
“Tôi chỉ xin nhiều thời gian hơn, xin một cuộc đời tự do…”
“Ta đã cho cô cả hai.” Ngón tay hắn vuốt dọc cọc giường. “Năm vừa qua chẳng có gì cả…” Một âm thanh bị bóp nghẹt thoát ra khỏi họng cô, nhưng hắn vẫn tiếp tục. “Cô nguyên vẹn mà? Chẳng chịu thương tổn. Cô không già đi. Cũng chẳng héo mòn. Còn tự do ư, còn loại tự do nào chói lọi hơn thứ ta tặng cho cô? Một cuộc đời chẳng phải đáp lại bất kỳ ai.”
“Ngài biết đó không phải thứ tôi muốn.”
“Cô không biết mình muốn điều gì,” hắn sắc sảo đáp, bước về phía cô. “Nếu cô biết thì cô nên cẩn thận hơn mới phải.”
“Ngài lừa gạt…”
“Cô sai rồi,” bóng tối nói, thu hẹp khoảng cách cuối cùng giữa họ. “Nhớ không, Adeline?” Giọng hắn hạ xuống thành lời thì thầm. “Cô ngạo mạn, trơ trẽn, tự vấp phải lời của mình như vấp phải rễ cây. Luyên thuyên về tất cả những điều mình không muốn.”
Giờ hắn gần cô quá, một bàn tay túm lấy cánh tay cô, còn cô không cho phép mình để hắn hài lòng khi thấy cô thối lui, không cho phép hắn đóng vai con sói và ép bản thân vào vai cừu. Nhưng khó khăn quá. Hơn tất thảy, hắn được họa theo người lạ của cô, hắn cũng không phải một người đàn ông. Thậm chí, còn chẳng phải con người. Đây chỉ là một cái mặt nạ không vừa vặn. Cô có thể thấy những gì ẩn náu bên dưới, như khi ở trong rừng, hắn không có hình dạng và đường nét, quái dị và đe dọa. Bóng tối tỏa ra đằng sau cặp mắt xanh lá.
“Cô xin vĩnh hằng, ta nói không. Cô van nài, cầu xin, rồi sau đó, cô có nhớ mình đã nói gì không?” Khi một lần nữa mở miệng, giọng hắn vẫn là giọng hắn, nhưng cô có thể nghe thấy tiếng mình vang vọng qua đó.
“Vậy hãy lấy cuộc đời tôi khi tôi chán. Ngài có thể lấy đi linh hồn tôi khi tôi không còn muốn nó nữa. ”
Cô lùi lại, khỏi những lời đó, khỏi hắn, hoặc định làm thế, nhưng lần này hắn không để cô đi. Hắn siết cánh tay cô chặt hơn; bàn tay còn lại đặt sau gáy cô như sự đụng chạm của người tình.
“Lợi lộc gì cho ta khi khiến đời cô khốn khổ? Ép cô tiến tới kết cục phải đầu hàng mà chắc chắn sẽ đến?”
“Ngài không cần phải làm thế,” cô thì thầm, căm ghét sự dao động trong giọng nói của chính mình.
“Adeline thân yêu,” hắn nói, tay di chuyển từ gáy lên tóc cô. “Ta trao đổi lấy linh hồn, chứ không phải ban ân.” Những ngón tay hắn siết lại, ép cô ngửa đầu ra. Cô nhìn lên để thấy đôi mắt hắn, trên gương mặt kia chẳng có chút ngọt ngào, chỉ có vẻ đẹp hoang dại.
“Nào,” hắn nói, “cho ta thứ ta muốn, giao kèo sẽ chấm dứt, nỗi đau khổ này sẽ kết thúc.”
Một linh hồn, đổi một năm toàn đau khổ và điên rồ.
Một linh hồn, đổi vài đồng trên bến tàu Paris.
Một linh hồn, đổi lấy chẳng gì hơn thế này.
Dẫu vậy, nếu nói cô không dao động là nói dối. Nói rằng cô chẳng hề muốn từ bỏ, buông tay, dù chỉ trong một khoảnh khắc, là không chân thực. Có lẽ chính cái phần dao động đó đã cất tiếng.
“Tôi sẽ trở thành cái gì?”
Đôi vai đó, đôi vai cô đã vẽ quá nhiều lần, đôi vai cô đã đúc nặn thành hình hài, chỉ nhô lên chẳng bân tâm.
“Cô sẽ chẳng trở thành thứ gì cả, cưng ạ,” hắn đáp nhẹ bẫng. “Nhưng như vậy dễ chịu hơn bây giờ. Đầu hàng ta, rồi ta sẽ tha cho cô.”
Nếu có phần nào trong cô dao động và muốn từ bỏ thì chúng đều không duy tri quá một khoảnh khắc. Đó là sự kiên cường khi trở thành một kẻ mộng mơ.
“Tôi từ chối,” cô làu bàu.
Cái bóng cau mặt, đôi mắt xanh lá tối lại như vải thấm nước.
Hai bàn tay hắn thả xuống.
“Cô sẽ từ bỏ,” hắn nói. “Sớm thôi.”
Hắn không bước lùi lại, cũng không quay lưng đi. Hắn chỉ biến mất. Bị nuốt trọn vào bóng tối.