← Quay lại trang sách

- X - Paris, Pháp-Ngày 29 tháng 7 năm 1719

Addie khám phá ra sô-cô-la.

Hiếm gặp hơn muối, hay sâm-panh, hay bạc, thế mà bà hầu tước giữ cả một hộp những mảnh ngọt và đen này bên cạnh giường. Addie tự hỏi khi đang nếm một mảnh nhỏ tan chảy trên đầu lưỡi, liệu bà ấy có đếm từng miếng một mỗi đêm không, hay bà chỉ để ý khi ngón tay chạm phải đáy hộp trống rỗng. Bà ấy không có ở nhà để nghe câu hỏi ấy. Nếu bà ấy ở nhà thì Addie đã không thể nằm ườn trên chiếc giường trải chăn lông vũ này được.

Nhưng Addie và quý bà trong căn nhà này chưa từng gặp mặt.

Hy vọng là họ sẽ không bao giờ gặp mặt.

Dẫu sao, ngài hầu tước và vợ có lịch giao thiệp khá bận rộn. Hơn nữa, mấy năm qua, ngôi nhà trong thành phố của họ đã trở thành nơi cô ưa ám lấy.

Ấm, từ này rất đúng với một kẻ sống như hồn ma giống cô.

Hai lần một tuần, họ sẽ mời bạn bè tới ăn tối tại ngôi nhà trong thành phố, hai tuần một lần, họ sẽ tổ chức một bữa tiệc lớn hơn ở đó, mỗi lần một tháng, tình cờ lại là đêm nay, họ sẽ lên xe ngựa đi xuyên Paris để chơi bài với những gia đình quý tộc khác và không trở lại trước sáng sớm.

Hiện giờ, những người hầu đã lùi về khu nhà ở riêng của mình, chắc chắn là để uống và tận hưởng quãng thời gian tự do nho nhỏ. Họ sẽ đổi ca, để bất kỳ lúc nào cũng có một người lính đứng gác ở chân cầu thang trong khi những người khác tận hưởng sự bình yên. Có khi họ đang chơi bài cũng nên. Hoặc có lẽ, họ chỉ nếm trải sự tĩnh lặng trong căn nhà trống.

Addie bỏ thêm một mẩu sô-cô-la lên lưỡi, ngã lên chiếc giường của bà hầu tước giữa đám mây lông vũ nhẹ bỗng. Nơi đây có nhiều gối hơn cả Villon cộng lại, cô chắc chắn, mà mỗi chiếc còn nhiều lông vũ gấp đôi. Có vẻ quý tộc làm bằng thủy tinh, sẽ vỡ tan nếu chạm phải mặt phẳng quá thô ráp. Addie dang tay như một đứa trẻ nằm vẽ hình thiên thần trên tuyết, thở dài thỏa mãn.

Cô dành khoảng một giờ lục lọi vô số váy vóc của bà hầu tước, nhưng chẳng có ai giúp cô chui vào trong chúng, nên cô bọc mình trong một chiếc váy phồng bằng lụa xanh đẹp đẽ hơn bất cứ thứ gì cô từng có. Váy của cô có màu gỉ sắt với lớp viền ren màu kem, bị bỏ mặc trên một chiếc ghế dài. Khi nhìn tới nó, cô nhớ đến chiếc váy cưới đã bị bỏ lại trên mặt cỏ bên bờ sông Sarthe, vải lanh trắng trải ra như một lớp da bên cạnh mình.

Ký ức bám dính như tơ nhện.

Addie kéo chiếc váy lại gần, ngửi mùi hương hoa hồng nơi viền váy và nhắm mắt, tưởng tượng đây là giường của mình, cuộc đời của mình, tận hưởng sự dễ chịu trong vài phút giây ngắn ngủi. Nhưng căn phòng này quá ấm áp, quá tĩnh lặng, khiến cô sợ nếu cứ nằm mãi thế này thì sẽ bị nó nuốt chửng mất. Hoặc tệ hơn, cô có thể ngủ quên, rồi bị bà chủ của căn nhà này lay tỉnh, thế thì hẳn sẽ đau đớn lắm vì căn phòng này nằm ở tầng hai.

Phải mất trọn một phút thì cô mới leo ra khỏi giường được, tay và đầu gối cứ chìm trong lớp lông vũ cho tới khi ra được một bên giường, rồi vụng về ngã lăn ra thảm. Cô bám vào cọc gỗ để lấy lại thăng bằng, một thanh gỗ sồi được chạm khắc tỉ mỉ và tinh xảo, mê mải nghĩ về những cái cây trong khi quan sát căn phòng và quyết định xem nên làm gì để giết thời gian. Cánh cửa thủy tinh dẫn ra ban công, cánh cửa gỗ dẫn ra hành lang. Một tủ kéo. Một ghế dài. Một bàn trang điểm, phía trên là tấm gương sáng bóng.

Addie quyết định ngồi xuống chiếc ghế đẩu trước bàn trang điểm, ngón tay nhảy múa trên những lọ nước hoa và kem thoa mặt, lớp lông mềm của bông phân, cùng bát đựng kẹp tóc bằng bạc.

Cô lấy ra từ món đồ cuối cùng một nắm kẹp, bắt đầu xoắn những lọn tóc, siết lại từng cuộn ngược ra sau quanh khuôn mặt như thể biết mình đang làm gì. Trào lưu hiện tại khiến người ta liên tưởng tới tổ chim sẻ với một đống lọn. Ít nhất cô cũng chưa nghĩ tới việc đội tóc giả, cái thứ quái dị đầy phấn trông như tháp bánh sẽ trở thành thời trang của năm mươi năm sau, tính từ bây giờ.

Cái tổ xoăn của cô đã xong, nhưng cần chút điểm trang cuối cùng. Addie nâng cái lược ngọc trai có hình lông vũ lên và cài răng lược vào phần tóc bên dưới tai.

Lạ lùng thật, cách mà một sự khác biệt nhỏ nhoi mang đến.

Ngồi trên ghế đệm, bao bọc bởi sự xa hoa, trong tấm áo choàng lụa xanh dương và mái tóc được kẹp thành lọn, Addie gần như quên mất bản thân mình, gần như trở thành một người khác. Một tiểu thư xinh xắn, quý cô của một gia tộc, được tự do đi lại trong vòng an toàn của danh tiếng.

Duy chỉ những chấm tàn nhang trên má là nổi bật, như một lời nhắc nhở Addie rằng cô thực sự là ai và sẽ luôn là ai.

Nhưng tàn nhang dễ che giấu lắm.

Cô cầm bông phấn lên, sắc hồng nở rộ được một nửa bên gò má thì làn gió nhẹ lay động không gian, mang theo thứ mùi không thuộc về Paris, mà của những cánh đồng rộng lớn, một giọng nói khẽ vang lên, “Ta muốn thấy những đám mây tránh xa khỏi các vì sao.”

Addie nhìn vào gương và hình ảnh phản chiếu của căn phòng sau lưng ở trên đó.

Cánh cửa ban công vẫn khép chặt, nhưng căn phòng không còn trống nữa. Cái bóng dựa vào tường, thản nhiên như thể đã đứng đó từ lâu. Cô không ngạc nhiên khi thấy hắn vì hắn vẫn tới năm này qua năm khác, nhưng cô mất bình tĩnh. Cô luôn mất bình tĩnh.

“Chào Adeline,” bóng tôi nói, dù hắn đang ở phía bên kia căn phòng, từng từ vẫn cọ vào da thịt cô như những chiếc lá.

Cô quay người lại trên ghế, bàn tay không cầm gì đưa lên cổ áo choàng đang mở. “Đi đi.”

Hắn chắt lưỡi. “Xa nhau một năm mà cô chỉ nói thế sao?”

“Không.”

“Gì cơ?”

“Tôi nói không” cô lặp lại. “Đó là câu trả lời của tôi, cho câu hỏi của ngài. Lý do duy nhất ngài xuất hiện ở đây. Ngài tới để hỏi tôi có từ bỏ không, câu trả lời là không.”

Nụ cười của hắn dao động rồi thay đổi. Quý ông đã biến mất, con sói lại xuất hiện.

“Adeline của ta, cô mọc thêm vài cái răng đấy nhỉ?”

“Tôi không phải của ngài,” cô nói.

Ánh chớp cảnh báo lóa trắng, sau đó con sói thối lui, lại vờ làm con người khi bước ra ánh sáng. Tuy vậy, những cái bóng vẫn ám lấy hắn, kéo nhòa góc gạch về hướng bóng tối. “Ta ban cho cô sự bất tử. Còn cô dành hằng đêm để ăn kẹo trên giường người khác. Ta cứ nghĩ cô sẽ làm được nhiều thứ hơn thế này.”

“Ấy vậy mà án phạt của ngài dành cho tôi lại ít hơn. Tới để hả hê sao?”

Hắn vuốt bàn tay dọc cọc gỗ, lần theo những cành cây. “Ngày kỷ niệm của chúng ta mà sao cô độc địa thế. Vậy mà ta lại cất công tới đây để mời cô ăn tối đấy.”

“Đồ ăn ở đâu vậy? Hơn nữa, tôi không muốn ở gần ngài.”

Hắn di chuyển như làn khói, chỉ trong thoáng chốc đã băng qua căn phòng và đến bên cạnh cô. “Ta thì không càu nhàu sớm vậy đâu,” hắn nói, ngón tay dài lướt qua lược ngọc trai trên tóc cô. “Cô chỉ có ta kể cận thôi mà.”

Trước khi cô tránh ra, khoảng không trống rỗng, hắn lại ở phía kia căn phòng, tay đặt lên tua rua cạnh cửa.

“Dừng lại,” cô nói, nhảy dựng lên, nhưng muộn rồi. Hắn kéo xuống, ngay sau đó tiếng chuông vang lên, xé tan sự tĩnh lặng của căn nhà.

“Khốn kiếp,” cô rít lên khi những tiếng bước chân gõ dồn trên cầu thang.

Addie định quay người lại để với lấy cái váy của mình, vơ vét những gì nhỏ nhoi trong tầm tay trước khi chạy trốn, nhưng bóng tối tóm lấy cánh tay cô. Hắn giữ cô lại bên cạnh giống như giữ một đứa trẻ ngỗ nghịch khi người hầu gái của quý bà mở cửa.

Đáng lẽ cô ấy phải giật nảy mình khi thấy họ, hai kẻ lạ mặt xuất hiện trong nhà của chủ nhân, nhưng cô ấy lại chẳng hề tỏ ra bất ngờ. Không ngạc nhiên, giận dữ hay sợ hãi. Chẳng gì cả. Chỉ có sự trống rỗng, sự bình tĩnh riêng thuộc về những giấc mơ và cơn chuếnh choáng. Người hầu gái đứng đó, cúi đầu, chắp tay, chờ được chỉ dẫn, còn Addie nhận ra với sự kinh hoàng và nhẹ nhõm rằng cô ấy đã bị phù phép.

“Tối nay chúng ta sẽ dùng bữa ở phòng chiêu đãi,” bóng tối nói như thể ngôi nhà này là của hắn. Giọng hắn mang âm sắc mới, vững chãi như vải sa phủ trên đá. Nó chảy trong không khí, bao bọc quanh người hầu gái. Addie có thể cảm thấy nó lướt qua da thịt mình, dù chẳng thể nắm giữ.

“Vâng, thưa ngài,” người hầu gái nói, hơi gật đầu.

Cô ấy quay lưng, dẫn họ xuống cầu thang, còn bóng tối nhìn Addie và mỉm cười.

“Nào,” hắn nói, đôi mắt xanh sáng lên với niềm vui ngạo mạn. “Ta nghe nói đầu bếp của hầu tước là kẻ giỏi nhất Paris đấy.”

Hắn giơ tay ra, nhưng cô không đón lấy.

“Ngài đừng mong tôi sẽ ăn tối với ngài.”

Hắn nghếch cằm. “Cô bỏ phí một bữa ăn như vậy chỉ vì có ta ngồi cùng bàn ư? Ta nghĩ bụng cô có tiếng nói hơn lòng tự trọng đấy. Tùy cô thôi, thân mến ạ. Cứ ở lại trong căn phòng mượn tạm, thỏa thích tận hưởng vài miếng kẹo trộm được đi. Ta sẽ ăn mà không có cô.”

Nói đoạn hắn bỏ đi. Cô bị giằng xé giữa mong muốn đóng sầm cửa và sự thật rằng đêm này của cô đã bị phá hủy, dù cô có chịu ăn cùng hắn hay không, rằng kể cả nếu cô ở lại đây trong căn phòng này, tâm trí cô vẫn cứ theo hắn xuống cầu thang, về phía bàn tiệc.

Thế nên cô đi.

Bảy năm nữa, Addie sẽ được xem biểu diễn múa rối ở một quảng trường ở Paris. Một cái xe kéo có rèm, một người đàn ông đứng đằng sau, bàn tay giơ những hình nộm gỗ bé nhỏ lên, tay chân chúng vung vẩy theo những sợi dây.

Sau đó, cô sẽ nghĩ về tối nay.

Bữa ăn này.

Những người hầu của căn nhà di chuyển quanh họ như thể bị buộc vào dây, nhịp nhàng và lặng lẽ, mọi cử chỉ đều chìm trong sự bình thản, mê man đồng điệu. Những chiếc ghế được kéo ra sau, những lớp vải lanh suôn mượt, những chai sâm-panh đã mở nắp và rót vào ly pha lê cao.

Nhưng những món ăn được mang ra quá nhanh, đồ khai vị sẵn sàng ngay khi những chiếc ly chứa rượu. Dù bóng tối có yểm gì lên những người hầu của ngôi nhà thì chắc hẳn hắn đã thực hiện điều đó trước khi xuất hiện trong căn phòng cô lén ở. Trước khi hắn rung chuông, gọi hầu gái và đưa cô xuống ăn.

Đáng ra hắn không nên hợp với căn phòng lộng lẫy này. Dù sao hắn cũng là một thứ hoang dại, một vị thần của màn đêm trong rừng, một con quỷ bị ràng buộc bởi bóng tối, ấy thế nhưng hắn lại ngồi đây với vẻ đĩnh đạc và duyên dáng của một quý tộc đang thưởng thức bữa tối của mình.

Addie dùng ngón tay vuốt ve những bộ dao nĩa bạc, những lớp mạ vàng trên đĩa.

“Tôi nên tỏ ra ấn tượng à?”

Bóng tối nhìn cô từ bên kia bàn. “Cô không ư?” Hắn hỏi khi những người hầu cúi đầu, rút về sau những bức tường.

Thật ra thì cô sợ. Bất an trước màn diễn này. Cô biết sức mạnh của hắn, hay ít nhất cô cho rằng mình biết. Nhưng lập giao kèo là một chuyện, còn chứng kiến sự kiểm soát này lại là một chuyện khác. Hắn có thể bắt họ làm những gì? Hắn có thể bắt họ đi xa tới đâu? Điều đó dễ dàng với hắn như giật dây rối ư?

Món khai vị đã được đặt trước mặt cô, món xúp kem có màu cam nhạt của bình minh. Mùi của nó mới thơm làm sao, còn rượu sâm-panh lấp lánh trong những ly thủy tinh nữa chứ, nhưng cô không cho phép mình vươn tay lấy cả hai thứ đó.

Bóng tối nhận ra sự cẩn trọng trên gương mặt cô.

“Nào, Adeline,” hắn nói. “Ta không phải đám tiên lừa gạt cô bằng đồ ăn thức uống đâu.”

“Nhưng mọi thứ dường như đều có giá của nó.”

Hắn thở dài, đôi mắt lóe lên sắc xanh lá nhạt hơn.

“Tùy cô thôi,” hắn nói, nâng ly lên và uống một ngụm lớn.

Một lúc lâu sau, Addie bỏ cuộc, nâng ly pha lê bên cạnh lên môi và nêm ngụm sâm-panh đầu tiên. Nó chẳng giống bất cứ thứ gì cô từng thử, cả ngàn bong bóng đua nhau chạy qua lưỡi, vị ngọt và sắc, hẳn cô sẽ tan chảy vì sung sướng nếu đây là cái bàn nào đó khác, kia là ai đó khác và trong đêm khác.

Thay vì dành dụm nhấp từng ngụm nhỏ, cô uống cạn ly rượu. Lúc đặt ly xuống bàn, đầu óc cô đã hơi quay cuồng. Người hầu đã đợi sẵn ngay phía sau, thấy vậy liền rót cho cô ly thứ hai.

Bóng tối vừa thưởng thức ly rượu vừa quan sát, không nói một lời trong lúc cô ăn. Sự yên lặng trong căn phòng dần nặng nề hơn, nhưng cô không định phá vỡ nó.

Thay vì thế, cô chú tâm vào bát xúp, sau đó là món cá, sau đó nữa là miếng bánh nhồi thịt bò tròn lẳn. Ngần này nhiều hơn những gì cô ăn cả mấy tháng, mấy năm, khiến cô no quá mức chứa của dạ dày. Sau khi từ tốn hơn, cô đánh giá người chẳng ra người đang ngồi ở phía đối diện bàn, và cách những cái bóng oằn mình đằng sau lưng hắn trong căn phòng này.

Đây là khoảng thời gian dài nhất họ từng ở bên nhau.

Trước đó chỉ có vài giây ngắn ngủi trong rừng, vài phút trong căn phòng tồi tàn, nửa giờ dọc bờ sông Seine. Nhưng hôm nay là lần đầu tiên hắn không ám lấy phía sau cô như một cái bóng, không lảng vảng như hồn ma nơi khóe mắt cô. Giờ đây, hắn ngồi đối diện cô, hiển hiện rõ mồn một. Dù rằng đã biết từng chi tiết nhỏ trên gương mặt đó và đã vẽ chúng cả trăm lần, cô vẫn không ngăn được mình quan sát cử chỉ của hắn.

Hắn mặc cho cô làm vậy.

Phong thái của hắn chẳng có chút ngượng ngùng nào.

Nếu có gì đáng nói, thì dường như hắn đang thưởng thức sự chú ý của cô.

Khi lưỡi dao lướt qua đĩa, khi hắn nâng một miếng thịt lên môi, đôi lông mày đen của hắn nâng lên, khóe miệng cũng nhếch. Không giống con người lắm, như một bộ sưu tập những đường nét do một bàn tay tỉ mỉ vẽ nên.

Sẽ đến lúc điều này thay đổi. Hắn sẽ nở rộng, lấp đầy khoảng trống giữa những nét vẽ của cô, cướp đi hình dáng ấy cho tới khi cô không thể nhận ra nó từng thuộc về mình.

Nhưng hiện tại, đặc điểm duy nhất của riêng hắn, hoàn toàn thuộc về hắn, là đôi mắt.

Cô đã tưởng tượng về chúng cả trăm lần, đúng là chúng luôn mang màu xanh lá, nhưng trong những giấc mơ của cô, chúng chỉ có duy nhất một sắc thái: màu xanh bình yên của những chiếc lá mùa hè.

Mắt của hẳn thì khác.

Hoang dã, bất định, thoắt biến đổi khi đùa cợt, khi cơn giận dữ hiển hiện ở nơi đó và chỉ nơi đó mà thôi.

Addie phải mất nhiều năm mới học được ngôn ngữ của đôi mắt đó. Để biết rằng sự thích thú sẽ phủ lên chúng màu của lá thường xuân mùa hè, sự khó chịu sẽ thắp sáng màu của trái táo chua và sự sung sướng sẽ tô tròng mắt đến gần đen như tán cây rừng ban đêm, chỉ lưu lại chút sắc xanh nơi ria.

Tối nay, chúng mang màu trơn ướt như lá cỏ bị cuốn theo dòng nước.

Khi bữa ăn kết thúc, chúng sẽ mang sắc màu hoàn toàn khác.

Hắn có vẻ hơi uể oải. Hắn ngồi đó, một bên khuỷu tay tỳ lên khăn trải bàn, tâm trí trôi xa về miến bất định, đầu hơi nghiêng như thể đang nghe âm thanh vọng đến, còn những ngón tay thanh thoát thì vuốt lên cằm như thể thích thú với hình dáng của chính mình. Trước khi cô kịp nhận ra, chính cô đã lại phá vỡ sự yên lặng lần nữa.

“Ngài tên là gì?”

Đôi mắt của hắn di chuyển từ góc phòng về lại cô. “Tại sao ta lại cần một cái tên?”

“Mọi thứ đều có tên,” cô nói. “Những cái tên mang theo mục đích. Những cái tên có sức mạnh.” Cô nghiêng ly của mình về phía hắn. “Ngài biết điều đó, nếu không ngài đã chẳng cướp đi tên của tôi.”

Một nụ cười kéo dài nơi khóe miệng hắn, hoang dã như lang sói và đầy vẻ thích thú. Hắn đáp, “Nếu đúng là những cái tên có sức mạnh, thì tại sao ta lại phải cho cô biết chứ?”

“Vì tôi phải gọi ngài bằng cách nào đó, trước mặt ngài và trong đầu tôi. Hiện tại, tôi chỉ có những lời nguyền rủa.”

Bóng tối dường như không quan tâm. “Cứ gọi ta thế nào cũng được. Chẳng có gì khác biệt. Cô gọi người lạ trong những cuốn sổ của mình là gì? Kẻ mà cô đã dùng hình hài của hắn để tạo nên ta ấy?”

“Ngài tự dựng nên hình hài này để giễu cợt tôi. Nếu là tôi thì tôi thà để ngài chọn bất kỳ hình hài nào khác còn hơn.”

“Cô coi mọi cử chỉ đều là bạo lực,” hắn trầm ngâm, lướt ngón tay trên ly rượu. “Ta chọn hình hài thích hợp với cô. Khiến cô dễ chịu.”

Cơn giận dữ dâng trào trong lồng ngực cô. “Ngài hủy hoại thứ duy nhất tôi từng sở hữu.”

“Buồn làm sao, cô chỉ từng có những giấc mơ mà thôi.”

Cô kiểm lại ý nghĩ ném ly pha lê vào hắn, biết rằng làm vậy chẳng mang lại ích lợi gì. Thay vào đó, cô nhìn người hầu đứng cạnh tường, khẽ nâng ly lên ra hiệu anh ta rót rượu. Nhưng người hầu không di chuyển, không một ai cả. Họ hành động theo ý muốn của hắn, chứ không phải cô. Vậy nên cô đứng dậy, đi lấy chai rượu.

“Tên anh ta là gì, người lạ của cô ấy?”

Cô trở lại ghế ngồi, rót đầy ly, chăm chú nhìn hàng ngàn bong bóng lấp lánh đang dâng lên ở giữa. “Anh ấy không có tên,” cô đáp.

Nhưng đó là lời nói dối, đương nhiên là thế, bóng tối nhìn cô như thể hắn biết điều đó.

Thật ra, cô đã thử rất nhiều cái tên trong suốt những năm qua - Michel, Jean, Nicolas, Henri, Vincent - chẳng có cái tên nào phù hợp cả. Rồi một đêm nọ, nó xuất hiện, buột khỏi miệng cô khi cô đang cuộn tròn trên giường, được bao bọc trong hình ảnh có anh kề bên, những ngón tay thon dài nhẹ nhàng vuốt tóc cô. Cái tên bật ra khỏi môi cô, nhẹ nhàng như hơi thở, tự nhiên như không khí.

Luc.

Trong tâm trí cô, nó đại diện cho Lucien, nhưng bây giờ, khi phải ngồi đối diện cái bóng này, vai diễn này, sự mỉa mai chẳng khác gì ly nước quá nóng, một hòn than cháy rừng rực trong lồng ngực cô.

Luc.

Tên gọi tắt của Lucifer.

Những âm tiết xuyên thấu qua cô như một làn gió.

Ta là quỷ… là quỷ hay là bóng tối?

Đó là điều cô không biết và sẽ chẳng bao giờ biết, nhưng cái tên đó đã bị hủy hoại rồi. Cứ để hắn chiếm lấy nó đi.

“Luc,” cô thì thầm.

Cái bóng mỉm cười, bắt chước niềm vui theo cách tàn ác và chói lóa, nâng ly lên như thể để chúc mừng.

“Vậy thì là Luc.”

Addie lại uống cạn ly, dựa dẫm vào cơn chuếnh choáng do nó mang đến. Đương nhiên, ảnh hưởng đó không kéo dài, cô có thể cảm nhận được tâm trí mình đang chống lại từng ly dốc cạn, nhưng cô tiếp tục, quyết tận dụng từng chút một, ít nhất là trong một khoảng thời gian ngắn ngủi.

“Tôi hận ngài,” cô thốt lên.

“Ôi, Adeline,” hắn đặt ly xuống. “Nếu không có ta, giờ cô đang ở đâu?” Vừa nói, hắn vừa xoay chiếc ly pha lê giữa những ngón tay. Trong hình ảnh phản chiếu của nó, Adeline thấy một cuộc đời khác, thuộc về cô mà cũng chẳng phải của cô. Cuộc đời đó sẽ xảy ra nếu Adeline không chạy vào rừng khi mặt trời đã lặn và tiệc cưới vẫn được cử hành như bình thường, chắc chắn sẽ xảy ra nếu cô không gọi bóng tối tới giải thoát cho mình.

Trong ly, cô thấy chính mình, già hơn, như cô đáng lẽ ra phải thế. Con cái của Roger quây quần bên cạnh cô, một đứa bé mới sinh bám bên hông cô, gương mặt quen thuộc của cô tái đi vì mệt mỏi. Addie thấy mình đang nằm cạnh anh ta trên giường, không gian lạnh đi giữa cơ thể họ, thấy chính mình cong người bên lò sưởi như mẹ cô vẫn luôn làm, với những nếp nhăn y hệt, những ngón tay đau đớn vì khâu vá quá nhiều vết rách trên áo quần tới mức chẳng còn có thể cầm bút vẽ; thấy mình tàn úa theo chiều dài cuộc sống, bước những bước ngắn giống với mọi người khác ở Villon trên con đường hẹp từ nôi tới mộ - nhà thờ nhỏ đang chờ đợi, tĩnh lặng và xám xịt như bia đá.

Addie thấy cả, cô mừng là hắn không hỏi cô có muốn quay lại không, đổi này lấy đó, vì mặc cho mọi sự buồn tủi, điên rồ, mất mát, đói khát và đớn đau, cô vẫn rợn người trước những hình ảnh trong ly.

Bữa ăn kết thúc rồi, những người hầu trong nhà đứng trong bóng tối, chờ mệnh lệnh tiếp theo của chủ nhân. Mặc dù họ cúi đầu, gương mặt vô hồn, cô vẫn không thể ngừng nghĩ rằng họ là những con tin.

“Tôi mong ngài để họ đi.”

“Cô hết quyền ước mong rồi,” hắn đáp. Nhưng Addie nhìn thẳng vào mắt hắn. Dễ hơn rồi, giờ hắn đã có một cái tên, dễ nghĩ hẳn là người, mà người thì có thể bị thách thức. Sau một lúc, bóng tối thở dài và quay nhìn người hầu đứng gần nhất, bảo họ hãy tự mở một chai cho mình và đi đi.

Giờ thì chỉ còn lại hai người họ, căn phòng có vẻ nhỏ hơn trước đó.

“Rồi đó,” Luc nói.

“Khi hầu tước và vợ trở về nhà, thấy những người hầu của mình say xỉn, họ sẽ phải chịu tội.”

“Ta cũng thắc mắc rằng ai sẽ gánh tội cho chỗ sô-cô-la biến mất khỏi phòng phu nhân? Cả chiếc áo choàng lụa xanh nữa? Cô nghĩ không ai phải khổ sở vì cô ăn cắp ư?”

Addie sởn gai ốc, hai gò má nóng lên.

“Ngài khiến tôi không còn cách nào khác.”

“Ta cho cô điều cô đòi hỏi, Adeline. Thời gian mà không ràng buộc. Một cuộc đời không có giới hạn.”

“Ngài nguyền rủa tôi luôn bị lãng quên.”

“Cô hỏi xin ta sự tự do. Còn sự tự do nào lớn hơn thế? Cô có thể đi khắp thế giới mà không bị cản trở. Không bị trói buộc. Không rào cản.”

“Ngừng tỏ ra ngài đã ban ân huệ thay vì tà ác đi!”

“Ta đã hoàn thành giao kèo của cô.”

Tay hắn đập mạnh xuống bàn khi nói thế, sự bực dọc ánh vàng trong mắt hắn, ngắn ngủi như tia chớp. “Cô tới tìm ta. Cô cầu xin. Cô năn nỉ. Cô chọn từ ngữ. Ta chọn điều kiện. Không thể quay lại đâu. Nhưng nếu cô đã chán tiến về phía trước, chỉ cần nói ra thôi.”

Lại nữa rồi, sự căm ghét là thứ dễ dàng nắm giữ hơn nhiều.

“Nguyền rủa tôi là một sai lầm.” Cô không kiểm được, không biết là do sâm-panh hay chỉ đơn giản là do sự hiện diện của hắn, sự thích nghi theo thời gian, như cơ thể dần quen với bồn tắm quá nóng. “Nếu ngài chỉ ban cho tôi những gì tôi đòi hỏi, vậy thì tôi sẽ đốt cháy hết thời gian, sẽ sống trọn vẹn với phần được trao, và chúng ta, cả hai ta đều sẽ thắng. Nhưng hiện tại, dù tôi có mệt mỏi tới đâu, tôi cũng không bao giờ trao cho ngài linh hồn này.”

Hắn cười. “Cô thật cứng đầu. Nhưng đến đá sỏi cũng có ngày bị mài mòn rồi tan biến thôi.”

Addie ngồi thẳng dậy. “Ngài nghĩ mình là con mèo vờn mồi. Nhưng tôi không phải chuột. Tôi sẽ không trở thành bữa ăn.”

“Ta cũng mong là không.” Hắn dang tay. “Đã lâu lắm rồi ta mới gặp thử thách.”

Một trò chơi. Với hắn, mọi thứ đều là trò chơi.

“Ngài coi thường tôi.”

“Thế ư?” Một bên lông mày đen nâng lên khi hắn nhấp rượu. “Hẳn rồi chúng ta sẽ rõ.”

“Phải,” Addie nói, cầm lấy ly của mình. “Rồi sẽ rõ.”

Tối nay, hắn tặng cô một món quà, dù cô ngờ rằng hắn không biết. Thời gian không có diện mạo, hình dáng và cũng chẳng có gì để tranh đấu. Nhưng từ nụ cười mỉa mai của hắn, những lời đùa cợt của hắn, bóng tối đã cho cô một thứ cô thật sự cần: một kẻ thù.

Nếu đây là một trận chiến thì ranh giới đã được kẻ.

Phát súng đầu tiên có lẽ không nổ ra ở Villon, khi hắn cướp đi cuộc đời và linh hồn cô, nhưng tại đây, vào lúc này, một trận chiến đã bắt đầu.