- XI - Thành phố New York-Ngày 13 tháng 3 năm 2014
Henry tới một quán bar đông đúc và ồn ào.
Tất cả các quán bar ở Brooklyn đều như vậy, chật hẹp nhưng lại quá đông người, quán Merchant này cũng không ngoại lệ, dù hôm nay là thứ Năm. Addie và Henry bị nhồi nhét trong một sân sau nhỏ hẹp, kìm kẹp dưới một mái hiên nhưng cô vẫn phải kể sát lại để nghe giọng anh giữa tiếng ồn ào.
“Anh sinh ra ở đâu?” Cô mở lời.
“Phía Bắc. Newburgh. Còn cô?”
“Villon-sur-Sarthe,” cô đáp. Những từ này hơi cào đau cổ họng cô.
“Pháp à? Không nghe ra giọng cô có ngữ âm đâu.”
“Tôi đi khắp nơi rồi.”
Họ chia nhau phần khoai tây chiên và hai cốc bia giờ–vui–vẻ, vì theo lời anh thì công việc ở tiệm sách không kiếm được nhiều tiền cho lắm. Addie ước gì mình có thể quay lại và lừa cho cả hai chút đồ uống tử tế hơn, nhưng cô đã nói dối anh về chiếc ví và cũng không muốn lừa gạt thêm nữa, sau vụ Odyssey.
Hơn nữa, cô sợ.
Sợ anh rời xa.
Sợ anh rời khỏi tầm mắt mình.
Dù hiện tại có là gì, một thoáng chốc, một sai lầm, một giấc mơ đẹp hay một mảnh may mắn tới không thể tin nổi, cô đều sợ buông tay. Để anh đi.
Chỉ một bước sai, cô sẽ tỉnh dậy. Chỉ một bước sai, sợi chỉ sẽ đứt, lời nguyền đột ngột quay về chỗ, mọi thứ kết thúc, Henry biến mất và cô sẽ lại đơn độc.
Cô bắt mình quay về với hiện tại. Tận hưởng cho tới khi còn có thể. Tới khi không thể nữa. Nhưng tại đây, ngay lúc này…
“Cô nghĩ gi vậy?” Anh hỏi lấn át tiếng đám đông.
Cô mỉm cười. “Tôi mong tới hè quá.” Đây không phải một lời nói dối. Qua một mùa xuân dài ẩm ướt, cô chán cái lạnh rồi. Mùa hè là những ngày nóng bức, những đêm ánh sáng lưu lại lâu hơn. Mùa hè là thêm một năm phải sống. Một năm không có…
“Nếu cô nhất định phải có một thứ,” Henry cắt ngang, “thì đó là thứ gì?”
Anh quan sát cô, nheo mắt lại như thể cô là một cuốn sách, không phải một con người, một thứ gì đó có thể đọc được. Cô nhìn lại như thể anh là một bóng ma. Một phép màu. Một điều bất khả.
Chính là giây phút này, cô nghĩ, nhưng cô chỉ nâng cái cốc đã cạn lên và nói, “Một cốc bia nữa.”