- XII -
Addie có thể nhớ từng giây phút trong cuộc đời mình, nhưng tối nay, khi ở cạnh Henry, những khoảnh khắc này dường như cứ trôi tuột đi. Thời gian vẫn tiếp tục trôi qua khi họ nhảy từ quán bar này sang quán bar khác, đi từ giờ khuyến mại vui vẻ cho tới tận bữa tối, rồi sau đó là những cuộc nhậu đêm muộn; mỗi lần đến lúc phải lựa chọn giữa chia tay và tiếp tục một cuộc vui khác, họ đều quyết định đi theo phương án thứ hai.
Họ ở lại cùng nhau, chờ đợi người kia nói “Đã muộn rồi” hay “Tôi phải đi đây”, hoặc “Gặp lại nhé”. Có một hiệp ước bất thành văn nào đó chối từ cái kết của hiện tại, cô biết lý do mình sợ sợi dây đứt đoạn, nhưng cô thắc mắc về lý do của Henry. Thắc mắc về sự cô độc cô thấy trong mắt anh. Thắc mắc về cách người phục vụ và pha chế hay những khách quen nhìn anh với ánh mắt ấm áp mà dường như anh chẳng hề chú ý.
Đến khi gần nửa đêm, họ cùng nhau ăn pizza rẻ tiền, sánh bước bên nhau qua đêm ấm áp đầu tiên của mùa xuân, với những đám mây tỏa sáng nhờ ánh trăng giăng thấp trên đầu.
Cô nhìn lên, Henry cũng vậy, trong một khoảng khắc, chỉ một khoảnh khắc thôi, anh mang một nỗi buồn choáng ngợp, tới mức không thể chịu đựng nổi.
“Tôi nhớ những vì sao,” anh nói.
“Tôi cũng thế,” cô nói, ánh mắt anh rơi xuống nơi cô và mỉm cười.
“Cô là ai?”
Ánh mắt anh mơ màng, cách anh nói ai nghe gần như sao, không giống như đang hỏi cô cảm thấy như thế nào, mà giống như sao cô lại ở đây, cô cũng muốn hỏi anh điều tương tự, nhưng cô có lý do của mình, còn anh hẳn chỉ hơi ngà ngà say.
Giản đơn, hoàn hảo, bình thường.
Nhưng anh không thể chỉ bình thường.
Vì người bình thường sẽ không nhớ cô.
Họ tới ga tàu điện ngầm. Henry dừng lại.
“Điểm đón của tôi đây rồi.”
Bàn tay anh rời khỏi tay cô, và rồi nó đến, nỗi sợ quen thuộc về sự kết thúc, về một điều gì đó hóa thành hư vô, về những khoảnh khắc bị xóa nhòa và những ký ức biến mất. Cô không muốn đêm nay kết thúc.
Không muốn bùa phép tan biến. Không…
“Tôi muốn gặp lại cô,” Henry nói.
Hy vọng căng tràn trong lồng ngực cô cho tới khi nó gây đau đớn. Cô đã nghe những lời này cả trăm lần, nhưng đây là lần đầu tiên chúng mang lại cảm giác chân thật. Có thể lắm. “Tôi cũng muốn anh gặp lại tôi.”
Henry mỉm cười, một nụ cười choán hết cả gương mặt.
Anh lôi điện thoại ra, trái tim Addie trĩu nặng. Cô nói với anh rằng điện thoại của mình bị hỏng, nhưng thật ra cô đã bao giờ cần dùng đến nó đâu. Kể cả khi có người để gọi, cô cũng không thể gọi cho họ. Những ngón tay cô sẽ lướt trên màn hình một cách vô nghĩa. Cô cũng chẳng có e-mail, chẳng thể nào gửi đi bất kỳ tin nhắn nào cả, vì phần ngươi–không–thể–viết của lời nguyền.
“Tôi không biết có người lại có thể tồn tại tới ngày này mà không có điện thoại đấy.”
“Trường phái cổ điển,” cô đáp.
Anh đề nghị tới chỗ cô vào ngày hôm sau. Cô sống ở đâu? Cảm giác như cả vũ trụ đang tụ họp lại để chế giễu cô.
“Tôi đang ở chỗ của một người bạn ở ngoài thành phố,” cô nói. “Tại sao tôi không gặp anh ở tiệm sách nhỉ?”
Henry gật đầu. “Vậy thì ở cửa tiệm nhé,” anh nói, lùi lại.
“Thứ Bảy?”
“Thứ Bảy.”
“Đừng biến mất.”
Addie cười, nụ cười nhỏ bé và mỏng manh. Khi anh cất bước, khi anh đặt chân xuống bậc thang đầu tiên, nỗi hoảng loạn tóm lấy cô.
“Chờ đã,” cô nói, gọi anh lại. “Tôi cần nói với anh một chuyện.”
“Ôi trời,” Henry rên lên. “Cô có người yêu rồi?”
Chiếc nhẫn thiêu đốt túi cô. “Không.”
“Cô làm ở CIA và phải đi thực hiện nhiệm vụ tối mật vào ngày mai?”
Addie bật cười. “Không.”
“Cô là…”
“Tên thật của tôi không phải là Eve.”
Anh giật mình, bối rối. “Ồ.”
Cô không biết liệu cô có thể nói ra tên của mình không, liệu lời nguyền có cho phép không, nhưng cô phải thử. “Tôi không nói cho anh biết tên thật là vì, ừm… phức tạp lắm. Nhưng tôi thích anh, tôi muốn anh biết, hay ít nhất là nghe được nó từ tôi.”
Henry thẳng lưng, tỉnh táo hơn. “Ồ, thế là gì vậy?”
“Là A…” Âm thanh dừng lại, đúng một giây, vì thớ cơ cứng nhắc do quá lâu không được sử dụng đến. Một bánh răng gỉ sét. Sau đó, nó được giải thoát.
“Addie.” Cô nuốt khan. “Tên của tôi là Addie.
Nó lơ lửng trong không gian giữa họ.
Sau đó, Henry mỉm cười. “Hừm, ừ,” anh nói. “Ngủ ngon nhé, Addie.
Đơn giản như thế đấy.
Hai âm tiết phát ra từ một đầu lưỡi.
Nhưng đó là âm thanh hay nhất mà cô từng được nghe. Cô muốn quàng tay quanh anh, muốn nghe lại lần nữa, rồi lần nữa, cái từ cấm lấp đầy cô như không khí, khiến cô thấy vững vàng.
“Ngủ ngon, Henry,” Addie nói, chờ anh quay lưng đi, vì cô không nghĩ mình có thể quay lưng lại với anh.
Cô đứng đó, mọc rễ tại bậc thang trên cùng dẫn xuống đường hầm cho tới khi anh khuất bóng, nín thở và chờ đợi cảm giác sợi dây đứt đoạn, thế giới bật trở về đúng vị trí, chờ đợi nỗi sợ hãi, mất mát và nhận ra đây chỉ là một lần may mắn, một sai lầm của vũ trụ, một nhầm lẫn, giờ thì nó đã kết thúc và không bao giờ xảy ra nữa.
Nhưng cô không cảm thấy bất cứ điều gì như vậy.
Tất cả những gì cô cảm thấy là niềm vui và hy vọng.
Gót đôi bốt của cô gõ nhịp trên đường, kể cả sau bao nhiêu năm như thế, cô vẫn còn chút mong chờ sẽ thấy một đôi giày thứ hai sánh bước bên mình. Lắng nghe làn sương cuốn theo giọng nói của hắn, êm ái, ngọt ngào và giễu cợt. Nhưng giờ chẳng có cái bóng nào bên cạnh cô, không phải tối nay.
Tối nay tĩnh lặng, còn cô thì một mình, nhưng đây không phải lần đầu tiên cô một mình cô đơn.
Ngủ ngon nhé, Addie, Henry đã nói như thế, Addie không thể không tò mò liệu anh có thể nào phá vỡ bùa mê?
Cô mỉm cười, thì thầm với chính mình. “Ngủ ngon, Ad…”
Nhưng lời nguyền siết cổ họng cô lại, cái tên kẹt ở đó, như mọi khi.
Ấy vậy mà.
Ấy vậy mà.
Ngủ ngon nhé, Addie.
Ba trăm năm qua, cô thử mọi giới hạn của giao kèo, tìm kiếm điểm yếu của nó, những chỗ gấp khúc, uốn quanh giữa các chấn song, nhưng chưa từng tìm được lối ra.
Ấy vậy mà.
Bằng cách nào đó gần như bất khả thi, Henry tìm được đường vào.
Bằng cách nào đó, anh nhớ cô.
Bằng cách nào? Cách nào? Câu hỏi gõ nhịp cùng trống ngực, nhưng vào khoảnh khắc này, Addie không quan tâm.
Trong khoảnh khắc này, cô đang bận níu giữ âm thanh tên của mình, cái tên thật, trên đầu lưỡi của một người khác. Thế là đủ, thế là đủ rồi, đủ rồi.