- XIII - Paris, Pháp-Ngày 29 tháng 7 năm 1720
Sân khấu đã xong, mọi thứ đã được chuẩn bị sẵn sàng.
Addie vuốt phẳng tấm vải lanh trên bàn, sắp xếp những chiếc đĩa sứ, những chiếc cốc – không phải bằng pha lê, nhưng vẫn là thủy tinh - và lấy bữa tối ra khỏi giỏ. Không phải một bữa tiệc năm món, được phục vụ bởi những bàn tay hấp dẫn, nhưng nó tươi mới và đầy đủ. Một ổ bánh mì vẫn còn ấm. Một khúc phô mai. Một miếng thịt lợn. Một chai rượu vang đỏ. Cô tự hào về những gì mình kiếm được, còn tự hào hơn vì cô chẳng hề có ma thuật, lại mang lời nguyền, cho nên để tập hợp được thế này không chỉ đơn giản là một cái liếc mắt, một câu nói thì xong.
Hơn nữa, đây không chỉ là một bàn tiệc.
Mà là cả căn phòng. Không phải một gian buồng cướp được. Cũng không phải một túp lều của kẻ ăn xin. Một nơi thuộc về cô, ít nhất vào lúc này. Phải mất đến hai tháng tìm kiếm, hai tuần để sửa chữa, nhưng đáng lắm. Nhìn từ bên ngoài, nơi này chẳng là gì cả: toàn cửa kính vỡ và ván gỗ cong. Và đúng là thế, những tầng bên dưới đã đổ nát, trở thành nhà riêng của lũ gặm nhấm và thi thoảng là mấy con mèo hoang, nếu là vào đông thì sẽ chật ních những cơ thể tìm kiếm nơi trú tạm, nhưng giờ là lúc mùa hè nóng bức nhất, những người nghèo của thành phố chiếm những con đường, còn Addie thì chọn tầng thượng cho mình. Leo lên cầu thang, đào bới một lối ra vào qua cửa sổ phía trên như một đứa trẻ trong pháo đài gỗ. Một lối vào không thuận tiện cho lắm, nhưng đáng để đi qua vì có căn phòng ở đâu bên kia, nơi cô đã biến thành nhà của mình.
Một cái giường, chất đầy chăn. Một cái rương, chứa đầy quần áo ăn cắp được. Bệ cửa sổ bày kín những món đồ trang trí bằng thủy tinh, sứ và xương, được tập hợp và xếp lại như một bầy chim bất đắc dĩ.
Ở giữa căn phòng hẹp là hai chiếc ghế được kê trước bàn phủ vải lanh màu nhạt, ở giữa bàn có một bó hoa hái trộm trong vườn thượng uyển vào ban đêm, bị lén giấu trong nếp gấp váy của cô và mang ra ngoài. Addie hiểu sẽ chẳng có gì lưu lại lâu dài, chưa từng có thứ gì lâu dài cả. Bằng cách nào đó, một làn gió sẽ cuốn đi tất cả những vật thờ tổ trên lò sưởi; hoặc một trận lửa, một đợt lũ sẽ xuất hiện; sàn nhà không còn chịu được hoặc căn nhà bí mật này sẽ bị ai đó tìm thấy và chiếm mất.
Nhưng cô đã bảo vệ được góc nhỏ này cả tháng qua, đã thu vén và sắp xếp từng thứ một để giả bộ như có một cuộc đời. Nếu cô thành thật, nơi này không chỉ dành cho cô.
Nó dành cho bóng tối.
Dành cho Luc.
Hay nói đúng hơn, là để chọc tức hắn, để chứng minh với hắn rằng cô đang sống, cô tự do. Rằng Addie sẽ chẳng đời nào cho phép hắn mỉa mai cô bằng chút bố thí của hắn.
Trận đầu hắn đã thắng, nhưng trận thứ hai là trận của cô.
Vậy nên cô dựng nhà cho mình, chuẩn bị sẵn sàng để chờ người đến, cuốn tóc lên và khoác lên mình chất lụa tơ tằm, màu của lá thu, thậm chí còn bó mình trong chiếc corset dù căm ghét những móc cài bằng xương trắng.
Cô đã dành cả một năm để lên kế hoạch, chuẩn bị tư thế tấn công và sửa soạn căn phòng mà cô đảo qua đảo lại trong tâm trí, mài sắc vũ khí trước cuộc đối thoại. Cô tưởng tượng hắn sẽ đẩy, còn cô sẽ đỡ, mắt hắn sẽ long lên hoặc tối sầm đi khi cuộc trò chuyện đổi hướng.
Cô mọc thêm vài cái răng đấy nhỉ, hắn đã nói thế, Addie sẽ cho hắn thấy chúng đã trở nên sắc nhọn thế nào.
Mặt trời giờ đã lặn, tất cả những gì còn lại là chờ đợi. Một giờ qua đi, dạ dày cô sôi sục vì đói khi bánh mì lạnh dần trong vải bọc, nhưng cô không cho phép mình ăn. Thay vào đó, cô tựa đầu vào cửa sổ và ngắm nhìn thành phố, ánh sáng đổi khác khi những chiếc đèn lồng được thắp lên.
Hắn không đến.
Cô rót cho mình một ly rượu, đi qua đi lại trong căn phòng, những ngọn nến cô trộm được nhỏ từng giọt, sáp đọng lại trên tấm vải lanh trải bàn; màn đêm dần trĩu nặng, những giờ đồng hồ đến muộn, rồi lại thành sớm.
Hắn không đến.
Những ngọn nến chảy dần rồi tắt ngúm, Addie ngồi trong bóng tối và nhận ra điều đó.
Đêm đã qua, tia nắng đầu tiên mò vào thành phố, giờ đã là ngày mai, ngày kỷ niệm của họ qua rồi. Năm năm đã thành sáu mà thiếu vắng bóng hắn, thiếu gương mặt của hắn, thiếu câu hỏi cô đã thấy đủ chưa, còn thế giới vẫn cứ trôi đi, vì chẳng có công bằng mà toàn gian dối và sai trái.
Đáng ra hắn phải tới, điệu nhảy của họ vốn là thế. Cô không mong hắn hiện diện, chưa từng muốn hắn đến, nhưng vẫn luôn chờ đợi, chính hắn đã khiến cô trông chờ. Hắn trở thành một ngưỡng cân bằng duy nhất, một vách đá hy vọng dốc đứng, vì hắn là một thứ đáng ghét, nhưng dù thế thì hắn vẫn là một thử gì đó. Thứ duy nhất cô có.
Điều đó quan trọng, hẳn rồi.
Đó là lý do cho cái cốc rỗng, cái đĩa không và cái ghế thiếu người ngồi.
Cô đưa mắt ra ngoài cửa sổ, nhớ ánh mắt của hắn khi họ chầm chọc nhau, đường cong của làn môi hắn khi họ tuyên bố chiến tranh và nhận ra mình thật ngu ngốc làm sao, dễ cắn câu như thế nào.
Đột nhiên, mọi cảnh trí biến thành ghê tởm và thảm hại, Addie không tài nào nhìn nổi, càng không thể hít thở trong lớp lụa đỏ. Cô giật những sợi dây của chiếc corset ra, kéo ghim cài ra khỏi tóc, giải thoát mình khỏi sự gò bó của chiếc váy, gạt phăng những gì trên bàn và ném chai rượu đã rỗng vào tường.
Thủy tinh đâm vào tay cô, cơn đau sắc nhọn rất thật, dấu phồng rộp của vết bỏng không lưu lại sẹo, nhưng cô không quan tâm. Chỉ chốc sau, vết cắt lành lại. Những cái cốc và chai nguyên vẹn nằm đó. Cô từng nghĩ đó là phước lành, khả năng vô hiệu những đổ vỡ, nhưng giờ, sự bất lực này khiến cô phát điên.
Cô hủy hoại mọi thứ, chỉ để thấy chúng run rẩy, giễu cợt, tập hợp lại với nhau và quay về một mối như sân khấu ban đầu của màn trình diễn.
Addie hét lên.
Cơn phẫn nộ bùng nổ trong cô, bốc cháy và nóng rực, cô phẫn nộ với Luc, với chính mình, nhưng rồi cơn phẫn nộ lại nhường chỗ cho sự sợ hãi, buồn tủi và kinh hoàng, vì cô phải đối mặt với một năm nữa trong cô độc, một năm không được nghe thấy tên mình, không được nhìn thấy bản thân trong mắt bất kỳ ai, không có một đêm nghỉ ngơi thoát khỏi lời nguyền, một năm, hoặc năm năm, hoặc mười năm, rồi cô nhận ra cô đã dựa dẫm vào nó đến thế nào, dựa dẫm vào lời hứa hắn sẽ xuất hiện, vì khi không có nó, cô ngã xuống.
Cô rơi xuống sàn giữa những tàn dư của đêm qua.
Sẽ còn nhiều năm nữa cô mới được thấy biển, những con sóng đập vào rìa đá trắng gồ ghề, rồi cô sẽ nhớ đến lời châm chọc của Luc.
Đến đá sỏi cũng có ngày bị mài mòn rồi tan biến.
Addie ngủ thiếp đi ngay khi bình minh ló rạng, nhưng giấc ngủ cô không yên, ngắn ngủi, toàn ác mộng. Đến khi tỉnh dậy, cô thấy mặt trời đã treo cao ở Paris, nhưng lại không thể kéo mình dậy nổi. Cô đã ngủ cả ngày, thêm phân nửa buổi đêm hôm đó. Đến khi tỉnh giấc, cô cảm thấy như những vụn vỡ trong mình cùng trỗi dậy trở lại, đâm vào cõi lòng cô như xương gãy, hay có thể ví như có thứ gì đó đang mềm mại chợt trở nên cứng rắn.
“Đủ rồi,” cô tự nhủ, rồi đứng dậy.
“Đủ rồi,” cô lặp lại, nhai cái bánh mì giờ đã cũ cùng miếng phô mai đã nhũn vì hơi nóng.
Đủ rồi.
Sẽ có những đêm hắc ám khác, đương nhiên là thế, hoặc những buổi bình minh tồi tệ khác, quyết tâm của cô sẽ luôn yếu đi một chút sau năm rộng tháng dài, khi ngày kỷ niệm gần kể và khi niềm hy vọng tệ hại len lỏi đến như một luồng gió lạnh. Nhưng nỗi buồn sẽ nhạt đi, bị thay thế bằng cơn giận dữ dai dẳng, cô quyết tâm đốt cháy nó, sau đó bảo vệ và nuôi dưỡng ngọn lửa cho tới khi cần nhiều hơn một hơi thở mới dập tắt được nó.