- II - Thành phố New York-Ngày 15 tháng 3 năm 2014
Qua nhiều năm, Addie nghĩ mình đã dần thỏa hiệp với thời gian.
Cô nghĩ mình đã tìm thấy bình yên trong nó, hoặc cả hai bên đã tìm được cách để cùng tồn tại, chẳng thể nào là bạn, nhưng ít nhất không còn là kẻ thù.
Ấy vậy, khoảng thời gian giữa đêm thứ Năm và chiều thứ Bảy tàn ác quá, mỗi giây rơi xuống cẩn thận như một bà lão đếm từng xu lẻ để trả tiền bánh mì. Nó chưa từng tăng nhịp, cô cũng chưa từng mất dấu lấy một lần. Dường như cô không thể tiêu bớt nó, vứt bỏ nó hay nhầm lẫn nó. Từng phút nở rộng quanh cô, một biển thời gian không thể nhấm nháp ngăn giữa hiện tại và tương lai, giữa nơi đây và cửa tiệm, giữa cô và Henry.
Hai đêm vừa qua, cô ở tại Công viên Prospect, trong một căn hộ hai phòng ngủ ấm cúng với cửa sổ lồi của Gerard, một tác giả sách trẻ em cô từng gặp vào một mùa đông nọ. Nơi này có giường đôi lớn, cả một chồng chăn và tiếng ro ro ru ngủ của điều hòa, vậy mà cô vẫn không ngủ nổi. Không thể làm bất cứ điều gì ngoài việc ngồi đếm, chờ đợi và ước gì mình đã nói ngày mai để chỉ phải chịu đựng thêm một chứ không phải hai ngày nữa.
Cô đã tìm được cách chịu đựng thời gian trong ba trăm năm, nhưng giờ, khi có hiện tại và tương lai, khi có một điều đáng mong chờ, cô không thể đợi để được thấy gương mặt của Henry, được nghe tên mình phát ra từ môi anh.
Addie đứng tắm cho tới khi nước lạnh, lau khô người rồi làm tóc theo ba kiểu khác nhau, ngồi ở bàn bếp tung những hạt ngũ cốc lên cao rồi cố dùng lưỡi đón chúng khi đồng hồ trên tường nhích từ 10:13 tới 10:14. Addie rên rỉ. Cô sẽ không được gặp Henry trước năm giờ chiều, mà thời gian thì cứ chậm dần theo từng phút, cô chắc mẩm mình sắp mất trí đến nơi.
Đã lâu lắm rồi cô mới thấy chán nản, bất lực phát điên đến không thể tập trung như thế này, phải mất cả buổi sáng cô mới nhận ra không phải mình đang thấy chán.
Cô đang hồi hộp.
Hồi hộp, giống với ngày mai, một từ dành cho những việc chưa xảy ra. Một từ dành cho tương lai, mà từ lâu lắm rồi, tất cả những gì cô có là hiện tại.
Addie xa lạ với cảm giác hồi hộp.
Cảm xúc ấy chẳng có lý do gì để xuất hiện khi cô luôn chỉ có một mình, khi những giây phút bối rối sẽ bị xóa tan sau cánh cửa khép, một thoáng xa cách và mọi cuộc gặp gỡ đều là khởi đầu hoàn toàn mới. Một phiến đá gọn ghẽ.
Đồng hồ điểm mười một giờ sáng, cô quyết định mình không thể ngồi trong nhà nữa.
Cô gạt những mẩu ngũ cốc còn lại, sắp xếp lại căn hộ như khi cô đến, bước ra ngoài và hòa mình vào buổi sáng muộn của Brooklyn. Đi lại giữa những cửa hiệu, tuyệt vọng cầu mong người ta lơ đãng, kiếm cho đủ một bộ đồ mới vì lần này không thể dùng đồ đang có nữa. Dẫu sao, nó cũng chính là bộ đồ cô từng mặc lúc trước.
Lúc trước, lại một từ từng mất đi ý nghĩa.
Addie chọn một chiếc quần jeans sáng màu, một đôi giày bệt vải lụa đen, một cái áo trễ cổ và choàng áo khoác da bên ngoài dù chúng chẳng hợp. Cái áo vẫn là thứ cô không thể vứt bỏ.
Không như chiếc nhẫn, nó sẽ không quay trở lại.
Addie để cô gái nhiệt tình ở tiệm trang điểm đẩy mình ngồi xuống ghế đẩu, dành cả tiếng đồng hồ với loạt phấn bắt sáng, kem nền, kem tạo khối. Xong xuôi, khuôn mặt phản chiếu trong gương quá đỗi xinh đẹp, nhưng cứ đem lại cảm giác sai trái, đôi mắt nâu ấm của cô lạnh đi vì màu khói ám quanh chúng, làn da quá mịn, còn bảy đốm tàn nhang thì bị ẩn dưới lớp kem trang điểm.
Giọng Luc vang lên như sương mù giữa hình hài phản chiếu.
Ta muốn thấy những đám mây tránh xa khỏi các vì sao.
Addie nhờ cô gái tìm cho mình một cây son màu san hô. Ngay khi ở một mình, Addie gạt đám mây đi.
Bằng cách nào đó, cô chờ được tới bốn giờ chiều, giờ cô đang đứng bên ngoài tiệm sách, nhộn nhạo giữa hy vọng và lo sợ. Vậy nên cô bắt mình đi vòng quanh khu nhà, đếm từng viên gạch, nhớ từng cửa hiệu cho tới bốn giờ bốn mươi lăm thì không thể nhịn được nữa.
Bốn bậc thang ngắn. Một cánh cửa mở.
Và một nỗi sợ nặng như chì.
Lỡ như?
Lỡ như họ tách ra quá lâu?
Lỡ như vết nứt đã liền trở lại, lời nguyền một lần nữa giam hãm cô?
Lỡ như đó chỉ là một lần may mắn? Một trò đùa độc ác?
Lỡ như lỡ như lỡ như…
Addie nín thở, mở cửa, bước vào trong.
Nhưng Henry không có ở đó, một người khác đang đứng sau quầy.
Đó là một cô gái. Người ở đây ngày hôm trước, từng ngồi trên chiếc ghế da, người gọi tên anh ấy khi Henry chạy ra ngoài đuổi theo Addie trên lề đường. Giờ cô ấy đang dựa người vào tủ đựng tiền, lật mở một cuốn sách đầy những bức hình bóng láng.
Cô gái ấy chẳng khác nào một tác phẩm nghệ thuật, xinh đẹp, nổi bật, làn da sẫm màu tô điểm những sợi dây bạc, chiếc áo len trễ một bên vai. Cô ấy nhìn lên khi nghe thấy tiếng chuông.
“Tôi giúp gì được cho cô?”
Addie do dự, liêu xiêu vì cơn cuồng loạn giữa khao khát và sợ hãi. “Mong là có,” cô đáp. “Tôi tìm Henry.”
Cô gái nhìn cô chằm chằm, đánh giá cô…
Rồi một giọng nói quen thuộc vang lên từ đằng sau.
“Bea, cậu nghĩ thế này trông có…” Henry đi vòng ra, kéo thẳng áo và lặng dần khi thấy Addie. Trong một thoáng, một phần nhỏ của một phần nhỏ của thời gian, cô đã nghĩ là xong cả rồi. Rằng anh đã quên, cô lại một mình, bùa phép mỏng manh nối liền hôm qua và hôm nay đứt đoạn chẳng khác nào một sợi chỉ bơ vơ.
Nhưng rồi Henry mỉm cười và nói, “Cô tới sớm.”
Còn Addie quay cuồng với gió, với hy vọng và ánh sáng.
“Xin lỗi,” cô nói, hơi nghẹn ngào.
“Đừng nói thế. Cô gặp Beatrice rồi nhỉ. Bea, đây là Addie.”
Cô yêu cách Henry gọi tên mình.
Luc từng dùng nó như một thứ vũ khí, một con dao khắc vào da thịt cô. Nhưng trên đầu lưỡi Henry, nó là tiếng chuông, là âm thanh nhẹ bẫng, tươi sáng và đáng yêu. Nó reo vang giữa họ.
Addie. Addie. Addie.
“Déjà vu,” Bea lên tiếng, lắc đầu. “Cô từng gặp ai đó lần đầu nhưng lại chắc chắn rằng đã từng thấy họ từ trước chưa?”
Addie suýt bật cười. “Có đấy.”
“Mình đã cho Sách ăn rồi,” Henry nói với Bea khi choàng áo khoác lên vai. “Đừng rắc thêm bạc hà mèo vào dãy kinh dị nữa.” Cô ấy giơ hai tay lên, những chiếc vòng theo đó kêu leng keng. Henry quay sang Addie, nở nụ cười hiền lành. “Cô sẵn sàng chưa?”
Họ đang trên đường ra tới cửa thì Bea búng tay. “Baroque,” cô ấy nói. “Hay Tân cổ điển.”
Addie bối rối nhìn lại. “Các trào lưu mỹ thuật à?”
Cô gái đó gật đầu. “Tôi luôn có giả thuyết rằng mọi gương mặt đều thuộc về một trào lưu nào đó. Một thời đại. Hoặc một trường phái.”
“Bea đang học cao học,” Henry xen ngang. “Lịch sử Mỹ thuật, nếu cô chưa đoán được.”
“Henry thì rõ ràng là thuộc Chủ nghĩa lãng mạn thuần túy rồi. Robbie bạn chúng tôi thì là Hậu hiện đại, dĩ nhiên là trường phái tiên phong chứ không phải tối giản. Nhưng còn cô…” Cô ấy đưa một ngón tay lên môi. “Cô trông vượt thời gian thế nào ấy.”
“Đừng tán tỉnh người mình hẹn hò,” Henry lên tiếng.
Hẹn hò. Từ này khiến cô rùng mình. Một cuộc hẹn là một thứ được lập ra, được lên kế hoạch, không phải một sự tình cờ, mà là dành thời gian vào thời điểm cụ thể cho một người khác, một thời khắc thuộc vế tương lai.
“Đi chơi vui vẻ nhé!” Bea nói với theo. “Đừng về quá muộn.”
Henry đảo mắt. “Tạm biệt, Bea,” anh nói, giữ mở cánh cửa.
“Cậu nợ mình đấy,” cô ấy nói thêm.
“Mình cho phép cậu tự do đọc sách.”
“Gần giống thư viện rồi đấy!”
“Không phải thư viện nhé!” Anh hét đáp trả, còn Addie mỉm cười khi theo anh lên phố. Rõ ràng, đây là câu đùa mà chỉ họ mới hiểu, thứ họ chia sẻ, cùng sở hữu, một thứ khiến cô khao khát tới đau đớn và tự hỏi cảm giác hiểu rõ ai đó sẽ như thế nào, vì thấu hiểu là điều phải đến từ hai chiều. Cô tự hỏi liệu sau này cô và Henry có thể chia sẻ câu đùa tương tự không. Liệu hai người có thể hiểu nhau đủ lâu dài hay không.
Tối nay khá lạnh, họ sánh bước bên nhau, không quàng tay nhưng kề sát khuỷu, dựa thêm một chút để gần hơn với hơi ấm của người kia. Addie vì thế mà kinh ngạc, còn chàng trai bên cạnh cô thì đang vùi mũi trong chiếc khăn quàng cổ. Kinh ngạc vì chút khác biệt trong cử chỉ của anh, sự thân mật, thoải mái nhích dần, dù chỉ là một chút. Vài hôm trước, với anh cô chỉ là một người lạ, nhưng giờ thì không. Anh đang hiểu về cô với cùng tốc độ cô hiểu về anh. Đây chỉ là khởi đầu, là điều mới mẻ, nhưng họ đã cùng nhấc một bước chân trên con đường từ không quen biết tới thân thiết. Một bước chân cô chưa bao giờ được phép đi cùng ai, trừ Luc.
Ấy thế mà.
Cô đang ở đây, với chàng trai này.
Anh là ai? Cô thầm nghĩ khi cặp kính của Henry mờ đi vì hơi nước. Anh thấy cô nhìn liền nháy mắt.
“Chúng ta đi đâu vậy?” Cô hỏi khi họ tới đường hầm tàu điện, Henry nhìn cô, mỉm cười đầy ngượng ngùng.
“Đó sẽ là một điều ngạc nhiên,” anh trả lời khi họ leo xuống.
Họ đón tàu G tới Greenpoint, sau đó đi ngược nửa dãy nhà tới trước một cửa tiệm bình thường, tấm biển GIẶT LÀ treo trên cửa sổ. Henry giữ cửa cho Addie bước vào. Cô nhìn một lượt những chiếc máy giặt, nghe tiếng rầm rì của vòi xả nước, tiếng lạch cạch của lồng quay.
“Đây là một tiệm giặt là,” cô nói.
Nhưng đôi mắt Henry sáng bừng lên tinh quái. “Một quán bar bí mật.”
Ký ức vụt qua cùng từ đó, cô lại ở Chicago, gần một thế kỷ trước, tiếng nhạc jazz xoay vòng như hơi khói trong quán bar ngầm, không khí quện đặc mùi rượu gin và xì gà, tiếng lắc ly, bí mật mở của tất cả. Họ ngồi dưới một cửa sổ thủy tinh đục có hình thiên thần đang nâng ly, sâm-panh tràn trên lưỡi cô, bóng tối mỉm cười trên da thịt, kéo cô ra sàn để nhảy, đó là khởi đầu và kết thúc của mọi điều.
Addie rùng mình, kéo bản thân trở lại. Henry đang giữ mở cánh cửa phía sau tiệm giặt là, cô chuẩn bị tinh thần đón chào một căn phòng tối, một cuộc rút lui về quá khứ không định trước, nhưng cô lại nhìn thấy ánh sáng đèn nê-ông và tiếng nhạc điện tử của máy chơi trò chơi. Trò pinball, cụ thể là thế. Một dãy máy xếp sát vào nhau cạnh tường để nhường chỗ cho bàn, ghế đẩu và một quầy bar gỗ.
Addie nhìn quanh, ngạc nhiên. Đây không phải là một quán bar bí mật*, nếu cứng nhắc xét theo định nghĩa. Đây chỉ là một cửa hàng ẩn sau một cửa hàng khác. Mặt ngược của tấm bảng viết.
“Hửm?” Anh hỏi với nụ cười ngượng nghịu. “Cô thấy sao?”
Addie thấy mình mỉm cười đáp trả, ngây ngất vì nhẹ nhõm. “Tôi rất thích.”
“Vậy tốt rồi,” anh nói, lấy ra một túi xu từ trong áo. “Sẵn sàng thua chưa?”
Vẫn còn sớm, nhưng nơi này không vắng người.
Henry dẫn cô vào một góc rồi chiếm hai máy kiểu cổ điển, đặt một đồng xu lên mỗi máy. Cô nín thở khi đẩy xu đầu tiên vào, chuẩn bị nghe tiếng leng keng hiển nhiên khi nó rơi xuống cái đĩa bên dưới. Nhưng đồng xu đi vào, máy trò chơi khởi động, phát ra bản hòa âm của màu sắc và giai điệu.
Addie thở phào, vừa vui vẻ vừa nhẹ nhõm.
Có lẽ cô là kẻ vô danh, mọi hành vi đều ẩn giấu như ăn trộm. Có lẽ thế, nhưng vào giây phút này, cô chẳng quan tâm.
Cô kéo cần gạt, bắt đầu chơi.