← Quay lại trang sách

- III -

“Sao cô chơi đập bóng tốt thế?” Henry thắc mắc khi cô lại ghi điểm.

Addie cũng không hiểu. Thật sự là thế, cô chưa chơi qua trò này bao giờ, phải mất mấy lượt chơi cô mới hiểu được quy luật, nhưng giờ cô thấy mình đang giành điểm.

“Tôi học nhanh lắm,” cô đáp, ngay trước khi viên bóng trượt qua giữa hai miếng đỡ.

“ĐIỂM CAO!” Âm thanh của máy móc vang lên tuyên bố.

“Giỏi lắm,” Henry nói lớn át tiếng. “Hơn cả điểm thắng lần trước của cô.”

Màn hình nhấp nháy, chờ cô nhập tên mình. Addie do dự.

“Làm thế này,” anh nói, chỉ cho cô cách di chuyển khối đỏ giữa những chữ cái. Anh bước sang một bên, nhưng khi cô thử, con trỏ không di chuyển. Đèn vẫn nhấp nháy trên chữ A, chế giễu.

“Chẳng cần đâu,” cô nói, lùi lại, nhưng Henry bước đến.

“Máy mới, lỗi cũ.” Anh dùng hông mình huých vào nó một cái, khối vuông lại vững chắc vòng quanh chữ A. “Được rồi đó.”

Anh định bước tránh sang một bên, nhưng Addie níu tay anh. “Đánh tên hộ tôi để tôi đi mua đồ uống nhé.”

Giờ thì dễ hơn khi nơi nàỵ đã chật kín người. Cô trộm hai cốc bia cạnh quầy, len lỏi qua đám đông trước khi người pha chế quay đầu lại. Khi về đến nơi với đồ uống trong tay, thứ đầu tiên cô thấy là những con chữ đang nhấp nháy đỏ trên màn hình.

ADI.

“Tôi không biết đánh vần tên cô,” anh nói.

Anh đã nhầm, nhưng cũng chẳng sao, chẳng có gì quan trọng ngoài ba con chữ đang tỏa sáng với cô, gần như một dấu ấn, một chữ ký.

“Đổi đi,” Henry nói, tay đặt lên hông cô, dẫn cô sang máy của anh. “Xem tôi có thể vượt điểm số này không nào.”

Cô nín thở, cầu mong không ai làm được.

*

Họ chơi cho tới khi cạn xu và bia, cho tới khi nơi này đông tới khó chịu, cho tới khi họ thật sự không thể nghe thấy nhau giữa tiếng réo, tiếng lạch xạch của những trò chơi và giọng người hét thi cả hai mới chịu nhảy ra khỏi khu trò chơi tối om. Họ đi qua tiệm giặt là giờ đã quá sáng chói, sau đó ra đường, vẫn bừng bừng khí thế.

Bên ngoài, trời đã tối hẳn, bầu trời trên đầu hạ thấp những đám mây xám dày đặc, báo hiệu cơn mưa sắp đến. Henry nhét tay vào túi, đưa mắt nhìn khắp phố phường. “Giờ thì sao?”

“Anh muốn tôi chọn à?”

“Đây là một buổi hẹn ngang bằng cơ hội,” anh nói, bàn chân bập bênh trước sau. “Tôi đã mời ở chương đầu. Giờ tới lượt cô.”

Addie tự ngâm nga, nhìn xung quanh, nhớ lại hình ảnh nơi lân cận.

“May là tôi đã tìm thấy ví rồi nhé,” cô nói, tay vỗ vỗ vào túi áo. Đương nhiên cô chẳng tìm thấy gì hết, nhưng đã lấy vài tờ hai mươi đô từ ngăn tủ bếp của người họa sĩ vẽ tranh mình họa trước khi ra ngoài sáng nay. Xét từ lý lịch được đăng trên tờ Thời Đại và số tiền ghi nhận trên hợp đồng sách mới nhất, Gerald hẳn sẽ không nhớ được chúng.

“Lối này.” Addie bước xuống từ vỉa hè.

“Chúng ta sẽ đi bao xa?” Mười lăm phút sau đó, anh hỏi, họ vẫn còn đang đi bộ.

“Tôi nghĩ anh là người New York mà,” cô đùa.

Nhưng bước chân anh đủ dài để theo kịp tốc độ của cô, năm phút sau, họ rẽ vào một góc đường và đến nơi. Chữ Nitehawk sáng lên giữa con phố đang tối dần, bóng đèn trắng vẽ theo đường nét mặt tiền ốp gạch, từ RẠP CHIẾU PHIM nổi bật dưới ánh đèn nê-ông đỏ ở phía trước.

Addie đã đến tất cả các rạp phim ở Brooklyn, từ những tổ hợp khổng lồ với ghế ngồi rộng rãi đến những viên ngọc bé nhỏ không theo trào lưu với sô-pha cũ, đã chứng kiến mọi sự hòa trộn giữa những lần công chiếu mới và những buổi hoài niệm.

Nitehawk là một trong những nơi cô thích nhất.

Cô nhìn lên bảng, mua hai vé chiếu phim North by Northwest vì Henry nói anh chưa xem bao giờ, sau đó nắm tay anh đi trên hành lang ngập trong bóng tối.

Có những chiếc bàn nhỏ xen giữa từng ghế ngồi với tờ thực đơn nhựa và một mảnh giấy để khách hàng viết chọn món. Cô chưa bao giờ gọi được bất cứ thứ gì, đương nhiên rồi. Vết bút chì sẽ biến mất, người phục vụ sẽ quên mất cô ngay khi rời tầm mắt, thế nên cố nghiêng người nhìn Henry điền tờ gọi món của hai người, phấn khích vì tiềm năng nhỏ bé của hành động đó.

Phần giới thiệu bắt đáu chạy khi các ghế ngồi quanh họ đã kín dần, Henry nắm lấy tay cô, những ngón tay họ đan cài như mắt xích trong chuỗi dây. Cô liếc nhìn anh đang được nhuộm màu dưới ánh sáng mờ ảo của rạp chiếu phim. Tóc xoăn đen. Gò má cao, khóe môi cong như cánh cung của thần tình ái. Thoắt ẩn hiện sự tương đồng.

Khó có thể nói đây là lần đầu tiên cô thấy Luc phản chiếu trên khuôn mặt của một con người.

“Cô nhìn chăm chú quá,” Henry thì thầm giữa tiếng giới thiệu phim.

Addie chớp mắt. “Xin lỗi.” Cô lắc đầu. “Anh trông giống một người tôi từng biết.”

“Hy vọng là ai đó được cô thích.”

“Không hẳn.” Anh nhìn cô với vẻ trêu cợt rõ ràng, Addie suýt đã cười. “Phức tạp hơn thế.”

“Chẳng lẽ là yêu?”

Cô lắc đầu. “Không…” Nhưng giọng cô chậm dần, bớt nhấn nhá hơn. “Nhưng người đó trông rất đẹp.”

Henry cười theo ánh đèn dần tắt, bộ phim đã bắt đầu.

Một người phục vụ khác xuất hiện, cúi thấp cùng với đồ ăn của họ. Cô nhón lấy từng miếng khoai tây chiên trên đĩa, đắm mình trong sự dễ chịu của bộ phim. Cô liếc sang để xem Henry có thích không, nhưng anh còn chẳng nhìn vào màn hình. Gương mặt anh mới một giờ trước còn tràn đầy năng lượng và sáng sủa, giờ nhăn lại đầy căng thẳng. Một bên đầu gối nảy lên nảy xuống không yên.

Cô nghiêng đầu sang, thì thầm. “Anh không thích à?

Henry nở nụ cười trống rỗng. “Cũng được,” anh đáp, cựa quậy trên ghế ngồi. “Nhưng nhịp phim hơi chậm.”

Phim Hitchcock đấy, cô định nói thế, nhưng rồi chỉ thì thầm, “Hay đấy, tôi thề.”

Henry xoay người về phía cô, trán nhăn lại. “Cô xem rồi à?”

Đương nhiên là Addie đã xem rồi.

Lần đầu vào năm 1959, ở một rạp chiếu tại Los Angeles, sau đó là vào những năm 70, một buổi chiếu hai phim liên tiếp kèm với tác phẩm cuối cùng của ông, Family Plot, rồi một lần nữa vào mấy năm trước, ngay ở Làng Greenwich, trong một buổi chiếu chủ đề hoài niệm. Hitchcock biết cách hồi sinh, định kỳ về thăm hệ thống các rạp chiếu.

“Ừm,” cô thì thầm đáp lại. “Nhưng không sao mà.”

Henry chẳng nói gì, nhưng rõ ràng là để ý. Đầu gối anh lại rung, mấy phút sau thì anh đứng dậy và rời ghế, bước trên lối đi.

“Henry,” cô gọi theo, bối rối. “Sao vậy? Có chuyện gì à?”

Cô bắt kịp khi anh đẩy mở cửa rạp và bước ra ngoài đường. “Xin lỗi,” anh lầm bầm. “Tôi muốn hít thở không khí một chút.”

Nhưng rõ ràng không phải thế. Anh đang tăng tốc.

“Nói cho tôi đi.”

Anh bước chậm hơn. “Chỉ là tôi mong cô kể trước.”

“Kể trước cái gì?”

“Rằng cô đã xem.”

“Nhưng anh chưa xem mà,” cô nói. “Tôi chẳng ngại xem lại. Tôi thích xem lại ấy.”

“Tôi thì không,” anh gắt lên, rồi đột nhiên xìu xuống. “Xin lỗi.” Anh lắc đầu. “Tôi xin lỗi. Không phải tại cô.” Anh đưa tay bới tóc. “Tôi chỉ…” Anh lắc đầu, quay sang nhìn cô, đôi mắt xanh lá mơ hồ trong bóng tối. “Cô đã bao giờ cảm thấy mình chẳng còn mấy thời gian chưa?”

Addie chớp mắt, ba trăm năm đảo ngược, cô lại quỳ gối trên nền đất rừng, tay bới lớp đất rêu khi tiếng chuông nhà thờ reo lên phía sau.

“Tôi không muốn nói đến cách thời gian trôi qua bình thường đâu,” Henry tiếp tục nói. “Tôi muốn nói tới cảm giác thời gian biến mất quá nhanh kìa, dù có muốn với theo bắt lấy nó, níu giữ nó, nó vẫn cứ trôi tuột đi. Mỗi giây trôi qua, thời gian lại ngắn hơn, không khí cạn bớt. Thi thoảng khi tôi ngồi yên, tôi lại bắt đầu nghĩ tới chuyện đó. Mà khi đã nghĩ tới chuyện đó thì tôi không thở nổi. Tôi phải đứng dậy. Tôi phải di chuyển.”

Anh đưa tay ôm lấy mình, những ngón tay bấm sâu vào sườn.

Đã rất lâu kể từ lần cuối Addie thấy cảm giác gấp rút ấy, nhưng cô nhớ nó rất rõ, nhớ rõ nỗi sợ hãi nặng nề đền mức cô nghĩ nó có thể nghiên nát mình.

Chớp mắt, nửa cuộc đời đã qua.

Tôi không muốn chết như tồi đã sống.

Sinh ra và được chôn cất trong cùng khoảng mười mét đất.

Addie vươn tới, nắm lấy cánh tay anh. “Nào,” cô nói, kéo anh xuống đường. “Đi thôi.”

“Đi đâu?” Anh hỏi, bàn tay cô buông xuống để chạm đến bàn tay anh, nắm thật chặt.

“Tìm cho anh thứ gì đó mới.”