- IV - Paris, Pháp-Ngày 29 tháng 7 năm 1724
Remy Laurent là một bình da đóng chai tiếng cười. Chúng tràn ra khỏi anh mỗi khi có dịp.
Khi họ đang trên đường tới Ile de la Cite, anh kéo nghiêng vành mũ của Addie, móc cổ áo cô, quàng tay qua vai cô, nghiêng đầu, như thể sắp thì thầm bí mật gì tục tĩu lắm. Remy hào hứng khi tham gia giúp đỡ vai diễn của cô, còn cô hào hứng vì có ai đó để chia sẻ nó.
“Thomas, đồ ngốc,” anh ta lớn tiếng giễu cợt khi họ đi qua một đám đàn ông.
“Thomas, cái thằng vô lại,” anh ta lại gào lên khi họ đi qua hai người phụ nữ ở ngay đầu một con hẻm, mà phải nói là con gái mới đúng, dù họ bọc mình trong lớp má hồng và ren rách rưới. Họ cũng nghe thấy câu mắng đó.
“Thomas,” họ lặp lại theo, ngọt ngào trêu chọc, “vô lại với bọn em đi, Thomas. Thomas, tới vui vẻ chút đi.”
Họ lẻn vào trong thánh đường rộng lớn, bám vào những cái bóng khi leo lên tòa tháp phía bắc. Họ dừng lại, chân cẳng ê ẩm khi lên tới đỉnh, nghẹn thở vì leo trèo và cảnh vật trước mắt. Remy phủ áo lên một viên đá, đưa tay ra hiệu cô ngồi xuống.
Họ chia sẻ đồ ăn với nhau; vừa ăn, cô vừa quan sát người bạn đồng hành kỳ quặc của mình.
Remy đối nghịch với Luc theo mọi nhẽ. Tóc anh chàng là một tổ quạ những sợi vàng óng, đôi mắt có màu xanh lam mùa hè, nhưng hơn tất thảy là lối cư xử: nụ cười thoải mái, tiếng cười vô tư, sức sống sôi nổi của tuổi trẻ. Nếu một kẻ là bóng tối rùng rợn thì người kia lại là hào quang ban ngày, nếu chàng trai này không đẹp trai bằng hắn, thì chỉ là do anh là người mà thôi.
Anh có thật.
Remy nhận thấy cô đang nhìn mình và cười lớn. “Cô đang nghiên cứu tôi đấy à, cho ngón nghề của mình? Phải nói là cô giỏi tư thế và điệu bộ của thanh niên Paris lắm rồi.”
Cô nhìn xuống, nhận ra mình đang ngồi với một bên gối gấp, cánh tay lười biếng vòng quanh chân.
“Nhưng,” Remy nói thêm, “tôi e là cô quá đẹp rồi, kể cả trong bóng tối.”
Anh lại gần hơn, bàn tay tìm kiếm tay cô.
“Tên thật của cô là gì?” Anh hỏi, giờ thì cô ước mình có thể nói ra. Cô thử, rồi thử lại, nghĩ thầm có lẽ riêng lần này âm thanh sẽ vang lên trên đầu lưỡi. Nhưng giọng cô nghẹn lại sau âm A, vậy nên cô đổi hướng, “Anna.”
“Anna,” Remy lặp lại, vén lọn tóc đi lạc sau vành tai cô. “Hợp với cô đây.”
Cô sẽ dùng cả trăm cái tên giả trong những năm tới và sẽ nghe câu đó vô số lần cho tới khi bắt đầu nghi ngờ tầm quan trọng của một cái tên. Khái niệm đó sẽ dần mất đi ý nghĩa theo cách một từ bị nói quá nhiều lần rồi vỡ ra thành những âm tiết vô dụng. Cô sẽ sử dụng câu nói nhàm chán đó làm bằng chứng cho việc một cái tên chẳng hề quan trọng, kể cả khi cô khát khao được nói và nghe tên của chính mình.
“Nói tôi nghe, Anna,” giờ Remy đang cất tiếng. “Cô là ai?”
Vậy là cô kể. Hay ít nhất, cô cố gắng làm thế, tiết lộ cuộc hành trình kỳ lạ và cuồng dại, sau đó, khi nó chẳng chạm tới tai anh, cô bắt đầu lần nữa, kể cho anh một phiên bản khác của sự thật, một câu chuyện bám theo rìa câu chuyện của cô, mài đi những góc cạnh thô cứng để thành một thứ hợp với con người hơn.
Câu chuyện của Anna là một cái bóng mờ nhạt bám sau câu chuyện của Adeline.
Cô gái bỏ chạy khỏi cuộc đời của một người phụ nữ. Cô bỏ lại mọi thứ mình từng biết, trốn thoát tới thành phố, bị ruồng bỏ, cô độc, nhưng tự do.
“Không thể tin được,” anh nói. “Cô cứ thế đi thôi sao?”
“Tôi phải thế thối,” cô đáp, đó không phải một lời nói dối. “Thừa nhận đi, anh nghĩ tôi bị điên.”
“Chính xác,” Remy cười đùa cợt. “Điên nhất luôn. Cũng đáng kinh ngạc nhất. Can đảm làm sao!”
“Can đảm chỗ nào chứ,” Addie nói, Bầu một mẩu bánh mì. “Tôi thấy như thể mình chẳng còn lựa chọn. Như thể…” Những từ này kẹt lại trong họng cô, cô không chắc đó là lời nguyền, hay chỉ là do ký ức. “Như thể tôi sẽ chết ở đó vậy.”
Remy gật đầu nghiền ngẫm. “Nơi chốn cỏn con cho những cuộc đời cỏn con. Một số người thấy thế cũng được. Họ muốn hiểu rõ nơi bàn chân mình chạm đến. Nhưng nếu chỉ đi theo bước chân người khác thì cô sẽ chẳng bao giờ khai phá được con đường của riêng mình. Cô không thể lưu lại dấu vết.”
Cổ họng Addie nghẹn chặt.
“Anh nghĩ một cuộc đời có còn giá trị nếu chẳng thể lưu lại dấu vết nào trên thế giới không?”
Remy tỏ ra điềm tĩnh, hẳn anh đã nhận ra nỗi buồn phảng phất trong giọng nói của cô, vì anh nói, “Tôi nghĩ có nhiều cách để trở nên quan trọng.” Anh moi ra một cuốn sách từ trong túi. “Đó là lời văn của một người đàn ông - Voltaire. Nhưng chúng cũng là của bàn tay xếp chữ. Người ta đọc được chúng nhờ mực, in trên giấy nhờ cây. Mọi thứ đều quan trọng, dù công sức chỉ thuộc về cái tên trên bìa.”
Anh đã hiểu nhầm cô, đương nhiên rồi, cho rằng câu hỏi của cô sinh ra từ một nỗi sợ khác, thường gặp hơn. Tuy nhiên, lời của anh vẫn có sức nặng, dù phải nhiều năm sau Addie mới khám phá ra giá trị của nó.
Họ rơi vào im lặng, rồi trĩu xuống tĩnh mịch với suy nghĩ của mình. Nhiệt độ của mùa hè đã lùi bước, nhường chỗ cho hơi gió êm dịu trong khoảng dày nhất của màn đêm. Thời gian trải ra giữa họ như một tấm vải.
“Muộn rồi,” anh nói khi cuối cùng họ cũng đi xuống, lách trở lại con phố. “Để tôi đưa cô về.”
Cô lắc đầu. “Không cần đâu.”
“Phải làm chứ,” anh phản đối. “Cô hóa trang thành một người đàn ông, nhưng tôi biết sự thật, nên lòng tôn trọng của tôi không cho phép tôi bỏ mặc cô. Bóng tối không phải nơi người ta nên ở một mình.”
Anh không biết lời mình nói ra đúng đắn đến thế nào. Ngực cô thắt lại trước ý nghĩ phải cắt đứt sợi chỉ đêm nay, sự thoải mái đã bắt đầu hình thành giữa họ, sự thoải mái sinh ra từ vài giờ, thay vì nhiều ngày, nhiều tháng, nhưng nó vẫn có giá trị, mong manh và đáng yêu.
“Được thôi,” cô đáp, còn anh mỉm cười, nụ cười được đáp lại với niềm vui thuần túy.
“Dẫn đường đi.”
Cô chẳng thể dẫn anh đi đâu cả, nhưng cô vẫn cất bước, mơ hồ tiến về nơi cô từng ở nhiều tháng trước. Ngực cô nghẹn lại theo từng bước chân, vì mỗi bước đang đưa cô tới gần kết thúc của cuộc gặp gỡ này, của hai người họ. Tới khi họ rẽ vào con đường nơi có căn nhà dối trá, dừng lại trước cánh cửa tưởng tượng của cô, Remy nghiêng tới và đặt một nụ hôn lên gò má cô. Dù là trong bóng tối, cô vẫn thấy mặt anh đỏ bừng.
“Tôi sẽ gặp lại cô,” anh nói, “vào ban ngày, hoặc ban đêm. Là phụ nữ, hoặc đàn ông. Xin cô, hãy gặp lại nhé.”
Thế là trái tim cô tan vỡ, vì đương nhiên, sẽ không có ngày mai, chỉ có đêm nay, mà Addie thì chưa sẵn sàng cho sợi chỉ đứt, cho đêm kết thúc, nên cô trả lời, “Hãy để tôi đưa anh về nhà,” khi anh ta mở miệng phản đối, cô nhấn mạnh. “Bóng tối không phải nơi người ta nên ở một mình.”
Anh nhìn vào mắt cô, có lẽ anh hiểu ý cô, hoặc có lẽ cũng ghét phải rời khỏi đêm nay y như cô, vì anh nhanh chóng đưa tay ra và nói, “Thật hào hiệp.” rồi họ lại bước cùng nhau, phá lên cười khi nhận ra mình đang đi ngược theo dấu chân cũ, trở lại đúng con đường đã đi. Nếu chuyến đi tới ngôi nhà tưởng tượng của cô thong thả thì chuyến đi tới nơi anh ở lại gấp gáp, đan xen cùng với điều đã chờ mong sẵn.
Khi về đến nơi ở của anh, họ không vờ nói lời tạm biệt nữa. Anh dẫn cô lên cầu thang, những ngón tay đan xen, bước chân vấp váp, hụt hơi. Khi tới trước căn phòng thuê, họ không nán lại trước ngưỡng cửa.
Ngực cô thoáng hiểu điều gì sắp đến.
Tình dục vẫn luôn chỉ là một gánh nặng, điều tất yếu khi cần, đôi lúc phải liên quan tới tiền và cho tới nay, cô vẫn luôn sẵn sàng trả giá. Thậm chí lúc này, cô đã chuẩn bị chờ anh đẩy mình xuống, xốc váy lên. Chuẩn bị cho khao khát bị đứt gãy, bị đuổi đi mất vì hành vi thiếu tinh tế.
Nhưng anh không lao mình vào cô. Đúng là vội vã đấy, nhưng Remy kìm giữ nó căng thẳng như sợi dây thừng giữa họ. Anh chỉ vươn một bàn tay vững vàng tới, nhấc cái mũ ra khỏi đầu cô, nhẹ nhàng đặt nó lên bàn. Những ngón tay lướt ra sau cổ cô, đan vào mái tóc trong khi đôi môi tìm tới, nụ hôn rụt rè mơn trớn.
Đây là lần đầu tiên cô không cảm thấy do dự, không kinh sợ, mà chỉ hồi hộp, bồn chồn, không khí căng như dây đàn len lỏi cùng nỗi khao khát nghẹn thở.
Những ngón tay cô tìm kiếm sợi dây trên quần anh, nhưng tay anh chậm hơn, gỡ sợi dây trên áo thụng, kéo lớp vải qua khỏi đầu cô, cởi bỏ lớp vải quấn quanh ngực.
“Dễ hơn corset nhiều,” anh lầm bầm, hôn lên làn da nơi cổ áo cô. Vậy là lần đầu tiên kể từ những đêm trên chiếc giường thơ ấu ở Villon, Addie thấy hơi nóng dâng lên gò má, tràn qua da thịt và giữa hai chân mình.
Anh dẫn dắt cô quay lưng lại với tấm phản nhỏ, hôn dọc theo cổ, đường cong bầu ngực trước khi tự giải thoát cho mình và leo lên giường, bên trên cô. Cô tách khỏi anh, ngừng thở trước cú đẩy đầu tiên, rồi Remy lùi lại, vừa đủ để nhìn vào mắt cô, để chắc rằng cô vẫn ổn. Khi thấy cô gật đầu, anh cúi xuống hôn cô, chỉ khi đó mới tiếp tục vào trong, sâu hơn.
Lưng cô cong lên khi sức ép nhường đường cho khoái lạc, cho luồng nhiệt sâu và cuồn cuộn. Hai cơ thể kể sát, chuyển động cùng nhau, cô ước gì mình có thể xóa đi những người đàn ông khác, những đêm khác, mùi hơi thở hôi hám và sức nặng khó chịu, những cú nhấp vô vị kết thúc sau cơn co thắt đột ngột, trước khi họ rút ra rồi đi mất. Với họ, ướt là ướt, nóng là nóng, còn cô chẳng là gì ngoài một cái bồn dùng cho khoái cảm.
Cô không thể xóa đi ký ức về những đêm khác đầy, vậy nên cô quyết định trở thành một tấm bảng da để Remy có thể viết những dòng khác.
Nên là vậy.
Cái tên Remy thì thầm vào mái tóc không thuộc về cô, nhưng không quan trọng. Vào lúc này, cô có thể là Anna. Cô có thể là bất cứ ai.
Hơi thở của Remy gấp gáp hơn khi anh tăng tốc, khi anh nhấn sâu hơn. Addie cũng thấy mình gấp gáp hơn, cơ thể cô siết lại quanh anh, bị kéo tới bờ vực theo bờ hông nhấp nhô và những lọn tóc vàng rơi xuống khuôn mặt cô. Cô cuộn chặt hơn, rồi chặt hơn, sau đó cô bừng nở, một vài giây sau, anh cũng vậy.
Remy gục xuống cạnh cô. Nhưng anh không tránh đi. Anh vươn tới, gạt một lọn tóc khỏi gò má cô, hôn lên thái dương cô rồi mỉm cười, một nụ cười rất nhẹ nhưng sưởi ấm cả người cô.
Anh ngả lưng lên gối, cơn buồn ngủ phủ lên họ. Giấc ngủ của anh uể oải sau cơn khoái lạc, còn cô thì nhẹ nhõm, mơ hồ, nhưng không mộng mị.
Addie không còn mơ nữa.
Thật ra, cô chưa từng mơ kể từ sau cái đêm ở trong rừng. Hoặc nếu có, thì chúng là những gì cô chưa từng nhớ. Có lẽ đầu cô chẳng còn chỗ nào trống vì đã được lấp kín những ký ức. Hoặc có lẽ đây là đặc ân kỳ quặc nào đó, vì hẳn nhiều đêm trong đó sẽ là ác mộng.
Nhưng cô ở lại, hạnh phúc và ấm áp bên cạnh anh, trong vài giờ đồng hồ, cô suýt chút nữa đã quên mất.
Remy lăn xa khỏi cô trong giấc ngủ, để lộ tấm lưng rộng và mỏng. Cô đặt bàn tay lên giữa hai xương quai xanh, cảm nhận hơi thở của anh, đầu ngón tay lần theo xương sống, quan sát những đường nét như cách anh vừa quan sát cô trong cơn mê đắm. Cô nhẹ nhàng lắm, nhưng sau một lát, anh cựa quậy rồi lăn lại, đối mặt với cô.
Trong một thoáng, gương mặt anh thư giãn, thoải mái và ấm áp, gương mặt đã kể lại với cô trên phố, cười vì những bí mật họ cùng chia sẻ ở tiệm cà phê và khi họ cùng bước tới nhà cô, rồi tới nhà anh.
Nhưng tới khi anh kịp tỉnh táo hẳn, gương mặt ấy đã tránh ra xa cùng mọi sự quen thuộc. Bóng tối lướt qua đôi mắt xanh dương ấm áp và bờ môi chào đón ấy. Anh hơi giật lùi lại một chút, chống một bên khuỷu tay lên, bối rối vì thấy một người lạ trên giường.
Vì đương nhiên, giờ cô đã là người lạ.
Lần đầu tiên kể từ khi họ gặp gỡ vào đêm trước, anh nhíu mày, lắp bắp lời chào, nhưng cách nói quá nghiêm trang và cứng nhắc vì xấu hổ, khiến trái tim Addie hơi vỡ ra một chút. Anh cố tỏ ra tử tế, nhưng cô không thể chịu nổi, nên cô đứng dậy và mặc đồ nhanh nhất có thể, theo cách thô tục trái ngược với lúc anh cởi chúng ra. Cô không buồn bận tâm tới những cái dây hay móc khóa. Không quay lại với anh lần nữa cho tới khi cảm nhận được hơi ấm của bàn tay anh trên vai, gần như dịu dàng, khiến cô tuyệt vọng và điên cuồng nghĩ, có lẽ, có lẽ sẽ có cách cứu vãn. Cô quay lại, mong được nhìn vào mắt anh, chỉ để thấy anh đang nhìn xuống tránh né khi nhét ba đồng xu vào tay cô.
Mọi thứ trở nên lạnh lẽo.
Tiền mua hàng.
Phải nhiều năm nữa cô mới có thể đọc được tiếng Hy Lạp và nhiều năm hơn nữa mới được nghe về truyền thuyết Sisyphus, nhưng khi đó, cô sẽ gật đầu thấu hiểu, lòng bàn tay đau đớn vì sức nặng của những viên đá phải được đẩy lên đồi, trái tim trĩu nặng khi chứng kiến chúng lăn xuống một lần nữa.
Trong giây phút này, chẳng có truyền thuyết nào đồng hành với cô cả.
Chỉ có một chàng trai xinh đẹp quay lưng lại với cô.
Chỉ có Remy, người đã chẳng theo sau khi cô vội ra cửa.
Mắt cô va phải thứ gì đó, một tập giấy nghiêng ngả trên sàn, cuốn sách nhỏ trong tiệm cà phê. Tác phẩm mới nhất của Voltaire. Addie không biết điều gì đã khiến cô lấy nó, có lẽ cô chỉ muốn có một vật lưu niệm của đêm nay, một thứ gì đó hơn là những đồng xu chết trong lòng bàn tay, nhưng giây trước cuốn sách còn trên sàn với đám quần áo, giây sau nó đã bị ấn vào trước ngực cô với những gì cô còn sở hữu.
Dù sao, bàn tay cô đã lanh lẹ hơn nhiều, kể cả nếu hành vi trộm cắp có vụng về thì Remy cũng sẽ chẳng để ý. Anh đang ngồi đó trên giường, dồn sự chú ý vào bất cứ nơi đâu, trừ cô.