- V - Thành phố New York-Ngày 15 tháng 3 năm 2014
Addie dẫn Henry ra đường, đi theo lối rẽ tới một cánh cửa sắt bình thường với đầy những tấm áp phích cũ. Có một người đàn ông luẩn quẩn gần đó, hút thuốc liên lục và vuốt mãi những tấm hình trên điện thoại.
“Jupiter,” cô nói một cách tự nhiên, và thế là người đàn ông đứng thẳng lên, đẩy mở cửa, để lộ một khoảng sân hẹp, một cái cầu thang dẫn xuống dưới, khuất tầm nhìn.
“Chào mừng tới Đường Ray Số Bốn.”
Henry nhìn cô lo ngại, nhưng Addie nắm tay và kéo anh đi qua. Anh quay người, nhìn ra sau khi cánh cửa khép lại. “Không có đường ray số bốn,” anh nói, còn Addie cười với anh.
“Đúng thế.”
Đây là điều cô thích ở một thành phố như New York. Nó tràn đầy những không gian ẩn giấu, với vô số cánh cửa dẫn tới vô vàn những căn phòng, nếu có thời gian, bạn sẽ tìm được rất nhiều nơi như thế. Cô đã tình cờ tìm thấy một vài nơi, một số khác thì xuất hiện trong chuyến phiêu lưu nào đó. Cô ẩn giấu chúng đi, như một mảnh giấy len vào giữa những trang sách của mình.
Cầu thang họ đi xuống lại dẫn tới một cầu thang khác, rộng hơn và làm bằng đá. Mái vòm cong tròn trên đầu họ, thạch cao nhường chỗ cho đá tảng, sau đó là gạch lát sàn, đường hầm chỉ được thắp sáng nhờ một chuỗi đèn điện, nhưng chúng cách nhau quá xa nên chẳng thể nào xua tan bóng tối. Một con đường ngoằn nghèo, ánh sáng chỉ vừa đủ nhìn, nên Addie rất vui khi thấy vẻ mặt của Henry lúc nhận ra họ đang ở đâu.
Hệ thống tàu điện ngầm của thành phố New York có khoảng năm trăm trạm đang hoạt động, nhưng số lượng đường hầm bị bỏ hoang vẫn còn là một vấn đề gây tranh cãi. Một vài đường hầm trong đó được mở tự do, vừa để tưởng niệm quá khứ, vừa để mở đường cho tương lai chưa hoàn thiện. Một số thì chỉ là những đường ray đã đóng chen giữa những đường còn hoạt động.
Còn một số là bí mật.
“Addie…” Henry thì thầm, nhưng cô giơ một ngón tay lên và nghiêng đầu. Lắng nghe nào.
Âm nhạc bắt đầu như tiếng vọng, tiếng trống rền từ xa, vừa như một cảm giác, vừa như một tiếng vang. Nó dâng lên theo mỗi bước chân dẫn xuống, dường như tràn ngập không gian quanh họ, đầu tiên là một tiếng ngân, rồi sau đó là âm rung, rồi cuối cùng là nhịp đập.
Đường hầm đằng trước lát gạch thô, chỉ được đánh dấu nhờ vạch sơn mũi tên ở bên trái. Quanh ngã rẽ, tiếng nhạc lớn dần. Thêm một ngõ cụt, thêm một ngã rẽ, và rồi…
Âm thanh va chạm vào họ.
Cả đường hầm rung chuyển trước sức ép của tiếng bass, tiếng dội của giai điệu trên nền đá. Đèn chiếu run rẩy màu xanh trắng, ánh sáng nhấp nháy cô đọng câu lạc bộ bí mật trong khung hình tĩnh lặng; một đám đông quằn quại, cơ thể nảy theo giai điệu; hai nhạc sĩ vung những cây ghi-ta điện giống hệt nhau trên bục xi măng; một hàng nhân viên pha chế đang bận rộn.
Vách tường đường hầm lát những viên đá xám và trắng, những dải rộng bám lấy mái vòm trên đầu, cong xuống như những chiếc xương sườn, như thể họ đang đứng trong bụng của một con quái thú vĩ đại đã bị lãng quên, giai điệu nảy lên qua trái tim của nó.
Đường Ray Số Bốn nguyên sơ và bốc đồng. Kiểu địa điểm Luc sẽ thích.
Nhưng nơi này? Nơi này là của cô. Addie đã tự tìm thấy đường hầm này. Cô chỉ nó cho một nhạc công đã chuyển sang làm quản lý, người đang tìm kiếm một địa điểm phù hợp. Khi đêm đã muộn, cô còn đề nghị đặt tên, mái đầu họ chụm lại trên tấm vải lót ly cocktail. Cây bút của anh ấy lưu dấu. Ý tưởng của cô. Cô chắc chắn ngày hôm sau anh ấy đã tỉnh lại cùng cơn chuếnh choáng vì say và rung động đầu tiên với Đường Ray Số Bốn. Sáu tháng sau, cô thấy anh ấy đứng bên ngoài cánh cửa sắt. Thấy logo mà họ đã thiết kế trong phiên bản bóng bẩy hơn, ẩn dưới những tấm áp phích bong tróc, cảm thấy cơn rung động giờ đã trở nên quen thuộc khi thì thầm điều gì đó với thế giới và chứng kiến nó trở thành sự thật.
Addie kéo Henry tới quầy bar thô kệch.
Nó đơn giản lắm, một vách đường hầm bị chia làm ba sau phiến đá nhạt lớn được dùng làm bàn để rót đồ uống. Có thể chọn vodka, bourbon hoặc tequila theo từng người pha chế đang đứng đợi sẵn.
Addie gọi đồ uống cho họ. Hai ly vodka.
Cuộc trao đổi đó diễn ra trong im lặng, chẳng có lý do gì để hét lên át những bức tường âm thanh. Những ngón tay giơ lên, một tờ mười đô được đặt trên quầy. Người pha chế, anh chàng da đen mảnh dẻ với đôi mắt ám bạc, rót hai ly rượu, xòe tay ra như nhân viên sòng bạc xếp những lá bài.
Henry nâng ly của mình lên, Addie cũng vậy, miệng họ chuyển động cùng nhau (cô nghĩ hẳn anh đang nói cheer còn cô đáp salut*) nhưng âm thanh bị nuốt chửng, tiếng cụng ly cũng chẳng thể nghe thấy, chỉ có rung động nhè nhẹ nơi đầu ngón tay cô.
Vodka rơi xuống dạ dày cô như một que diêm, đốt đám lửa bừng bừng cháy đằng sau xương sườn.
Họ đặt hai cái ly rỗng xuống quầy. Addie đang kéo Henry về phía những cơ thể đang ép vào nhau trên sàn thì chàng trai sau quầy với đến, nắm lấy cổ tay Henry.
Người pha chế mỉm cười, lấy ra cốc thứ ba và rót rượu. Anh ta đặt tay lên ngực với cử chỉ mà mọi người trên toàn thế giới đều hiểu là tôi mời.
Họ uống, nhiệt độ lại bùng lên, tỏa từ ngực tới chân tay cô, còn tay của Henry thì đang nắm lấy tay cồ, di chuyển lẫn vào đám đông. Addie nhìn ra sau, thấy nhân viên pha chế vẫn đang dõi theo họ. Một cảm giác kỳ lạ trỗi dậy như mảnh vỡ sau cùng của giấc mơ, cô muốn nói gì đó, nhưng tiếng nhạc chẳng khác nào bức tường thành và vodka đã mài những góc cạnh của tư duy tới khi mọi thứ trôi tuột. Sau đó, họ lẫn vào đám đông.
Cõ lẽ phía bên trên vẫn là đầu xuân, nhưng dưới này lại là cuối hạ, ẩm ướt và bí bách. Tiếng nhạc là chất lỏng, không khí đặc quánh như si-rô lao vào khối tay chân đan cài. Đường hầm lát kín gạch phía sau sân khấu, tạo thành một thế giới dội vang, nơi âm thanh sẽ dội ngược, nhân đôi, nốt nào cũng rõ, mỏng manh mà lại chẳng hề đứt đoạn. Hai nghệ sĩ ghi-ta chơi một đoạn nhạc phức tạp trong sự đồng điệu hoàn hảo, táng thêm hiệu ứng vọng cho căn hầm, khuấy động đám đông đang tan chảy thành nước.
Sau đó, một cô gái bước vào quầng sáng trên sân khấu.
Một thiếu nữ tinh linh - một tiểu tiên, Luc sẽ nói thế. Cô ấy mặc váy baby doll và đi bốt quần đội. Mái tóc vàng trắng được cuốn thành hai búi tóc với phần đuôi nhọn như vương miệng. Màu sắc duy nhất nổi trội là vệt đỏ rực trên môi và cầu vồng vắt qua hai con mắt như mặt nạ. Hai nhạc công tăng tốc, ngón tay bay múa trên những sợi dây. Bầu không khí sôi sục, tiếng nhạc gõ trên da, thịt và xương.
Cô gái bắt đầu hát.
Giọng nàng như tiếng thở than của banshee*, nếu sinh vật thần thoại ấy cũng gào khóc theo nhạc. Những âm tiết hòa vào nhau, phụ âm mờ đi. Addie thấy mình nghiêng tới, khao khát nghe cho rõ. Nhưng lời ca lùi lại, len lỏi giữa tiếng nhạc, gập vào luồng năng lượng hoang dã của Đường Ray Số Bốn.
Hai nhạc công bắt đấu chơi điệp khúc thôi miên của họ.
Nàng ca sĩ gần như một con rối, bị kéo theo những sợi dây.
Addie nghĩ hẳn Luc sẽ thích cô ấy, rồi thoáng thắc mắc hắn có từng tới đầy kể từ khi cô tìm thấy nơi này. Cô hít vào như thể mình có thể ngửi thấy mùi của bóng tối như mùi khói trong không khí. Nhưng Addie bắt mình dừng lại, xóa hẳn ra khỏi đầu, dành không gian cho chàng trai bên cạnh và nhảy múa cho kịp với tiết tấu.
Henry hơi ngửa đầu ra sau, đôi mắt kính mờ xám, mồ hôi chảy xuống gò má như những giọt nước mắt. Trong một thoáng, anh trông buồn vô hạn, vô cùng. Cô chợt nhớ đến nỗi đau vương nơi giọng nói của anh khi nói về thời gian bị mất đi.
Nhưng khi anh nhìn cô và mỉm cười, nó biến mất, trò lừa đảo của ánh sáng. Cô thắc mắc anh là ai, anh là người như thế nào, anh đến từ đâu, thừa hiểu rằng mọi thứ quá tốt đẹp để là sự thật, nhưng trong giây phút này, cô mừng là anh đã ở đây.
Cô nhắm mắt, để bản thân trôi theo nhịp phách, rồi cô lại ở Berlin, Mexico City, Madrid, rồi lại ở ngay đây, ngay lúc này, với anh.
Họ nhảy tới khi tay chân ê ẩm.
Tới khi mồ hôi túa khắp người, không khí trở nên đặc sánh khó thở.
Tới khi có lời ru trong giai điệu, thêm cuộc đối thoại trầm lặng khác lướt qua họ như tia lửa.
Tới khi anh kéo cô trở lại quầy bar, rồi đường hầm, trở lại con đường họ đã đến, nhưng luồng lưu thông chỉ một chiều, những cầu thang và cánh cửa sắt chỉ dẫn vào chứ không dẫn ra.
Tới khi cô nghiêng đầu chỉ theo hướng khác, tới mái vòm tối nơi vách hầm gần sân khấu, dẫn anh lên cầu thang hẹp, âm nhạc phai mờ theo mỗi bước chân lên, tai ù đi vì tiếng ồn bên trong chúng.
Tới khi họ lao vào đêm tháng Ba lành lạnh, lấp đầy lồng ngực bằng không khí trong lành.
Và âm thanh rõ ràng đầu tiên mà Addie nghe được là tiếng cười của anh.
Henry quay sang cô, mắt sáng bừng, hai gò má ửng hồng, say sưa vì vodka thì ít mà vì sức mạnh của Đường Ray Số Bốn thì nhiều.
Anh vẫn còn cười sang sảng khi cơn bão ập đến.
Sấm rền vang, vài giây tiếp theo, trời đổ mưa. Không phải cơn mưa rào thoáng qua, thậm chí còn chẳng có lấy vài hạt báo hiệu trước cơn mưa rả rích, trời đột ngột mưa như trút nước. Cơn mưa này có thể ập vào bạn như bức tường đổ, khiến cả người bạn ướt sũng chỉ trong vỏn vẹn vài giây.
Addie há hốc miệng vì hơi lạnh đột ngột.
Họ cách mái hiên gần nhất ba mét, nhưng chẳng ai chạy tìm chỗ trú.
Cô mỉm cười ngước lên màn mưa, để những giọt nước hôn lên da thịt mình.
Henry nhìn cô, Addie cũng nhìn lại, rồi anh mở rộng cánh tay như thể chào đón cơn bão, ngực phập phồng. Nước bám vào những vạt tóc đen, chảy xuống mặt, rửa sạch những gì của cầu lạc bộ còn vương trên quần áo. Addie chợt nhận ra rằng, dù đôi lúc tương đồng, nhưng Luc chưa từng như thế này.
Trẻ trung.
Nhân tính.
Sống động.
Cô kéo Henry về phía mình, tận hưởng sức ép từ cơ thể anh, hơi ấm đối lập với cái lạnh. Cô đưa tay luồn vào tóc anh, đây là lần đầu tiên chúng chịu ép về sau, để lộ những đường nét sắc cạnh, vệt lõm đói khát ở quai hàm và đôi mắt mang màu lục tươi sáng hơn bất cứ điều gì cô từng thấy.
“Addie,” anh thở nhẹ, âm thanh như tóe lửa trên làn da cô. Khi anh hôn cô, nụ hôn của anh có vị của muối và mùa hè. Nhưng nó giống một dấu chấm quá, mà cô chưa sẵn sàng để đêm nay kết thúc, nên cô hôn lại, sâu hơn, biến nó thành một dấu hỏi, rồi thành một câu trả lời.
Sau đó, họ bỏ chạy, không phải tìm chỗ trú, mà là để lên tàu.
*Họ xô đẩy nhau vào căn hộ của anh, quần áo ướt sũng bám dính vào người.
Tay chân họ quấn vào nhau ngay trên lối vào, như thể không thể nào kề cận đủ gần. Cô tháo kính cho anh, ném nó lên cái ghế gần đó, tuột người ra khỏi áo khoác dù lớp vải da vẫn dính lấy mình. Rồi họ lại hôn nhau. Tuyệt vọng, đói khát, cuồng dã cùng lúc với những ngón tay cô lướt trên xương sườn anh, móc vào trước quần.
“Em chắc chứ?” Anh hỏi. Để trả lời, cô kéo môi anh lại mà hôn, dẫn dắt anh chạm đến những cái nút áo của mình trong khi tìm kiếm thắt lưng của anh. Anh ép lưng cô vào tường, gọi tên cô. Nó chẳng khác nào tia sét chạy dọc tứ chi, như ngọn lửa bùng lên trong cốt tủy và khao khát đong đầy nơi khoảng giữa hai chân cô.
Sau đó, họ ở trên giường, trong một khoảnh khắc, chỉ một khoảnh khắc, cô lại ở nơi nào đó khác, khi nào đó khác, với bóng tối cuộn quanh mình. Cái tên thì thầm lên làn da trần trụi.
Nhưng với hắn, cô là Adeline, chỉ Adeline thôi. Adeline của hắn. Adeline của ta.
Ở đây, lúc này, cuối cùng cô cũng được là Addie.
“Nói lại đi,” cô van nài.
“Điều gì cơ?” Anh lầm bầm.
“Tên em.”
Henry mỉm cười.
“Addie,” anh thì thào nơi cổ họng cô.
“Addie.” Những nụ hôn lạc xuống hõm cổ.
“Addie.” Bụng cô.
“Addie.” Hông cô.
Miệng anh tìm thấy nguồn nhiệt giữa đôi chân cô, những ngón tay cô đan vào mái tóc đen, lưng cong lên vì khoái lạc. Thời gian rùng mình, trượt khỏi tiêu điểm. Anh thoái lui, rồi lại hôn cô; cô ở phía trên anh, ép anh xuống giường.
Họ không khớp với nhau một cách hoàn hảo. Anh không phù hợp với cô như Luc, nhưng như thế này tuyệt hơn, vì anh chân thật, tử tế, có nhân tính và anh nhớ.
Khi kết thúc, cô gục xuống, hổn hển trên tấm ga giường bên cạnh anh, mồ hôi và nước mưa ướp lạnh da thịt. Henry gập người quanh cô, kéo cô vào vòng tay ấm áp của mình. Cô có thể cảm nhận được nhịp tim của anh chậm dần sau xương sườn, trở về như bình thường.
Căn phòng lặng đi, chỉ có tiếng mưa rì rào ngoài cửa sổ, cơn uể oải kéo tới sau trận cuồng si, chẳng mấy chốc cô đã thấy anh chìm dần vào giấc ngủ.
Addie nhìn lên trần nhà.
“Đừng quên,” cô khẽ nói, nửa như cầu nguyện, nửa như van xin.
Hai cánh tay Henry siết lại, người nhô lên khỏi giấc ngủ. “Quên gì?” Anh lầm bầm, rồi lại chìm xuống.
Addie đợi nhịp thở của anh trở đều rồi mới thì thầm với bóng tối.
“Em.”