← Quay lại trang sách

- VI - Paris, Pháp-Ngày 29 tháng 7 năm 1724

Addie lao vào màn đêm, gạt nước mắt trên má.

Cô kéo áo lại chặt hơn mặc cho hơi ấm của mùa hè, một mình bước đi xuyên thành phố đang chìm trong giấc ngủ. Cô không trở về mái lều mà mình gọi là nhà vào mùa này. Cô chỉ đi về phía trước, vì chẳng thể chịu nổi khi phải đứng yên.

Nên Addie bước đi.

Rồi tới một lúc, cô nhận ra cô không còn một mình nữa. Có thay đổi trong không khí, một cơn gió lần khuất mang theo mùi lá của rừng cây vùng quê. Sau đó, hắn xuất hiện, bàn chân bước cạnh bên cô, song song từng sải. Một bóng hình tao nhã, ăn mặc theo thứ thời trang chuẩn mực nhất của Paris, cổ áo và cổ tay may viền lụa.

Chỉ có lọn tóc đen bám quanh gương mặt hắn là hoang dã và tự do.

“Adeline, Adeline,” hắn lên tiếng, giọng nhuốm chút vui sướng, cô được đưa trở lại trên chiếc giường, nơi Remy thì thầm Anna, Anna vào làn tóc.

Đã bốn năm hắn không ghé qua.

Bốn năm nín thở, dù cô chẳng bao giờ thừa nhận, nhưng hình ảnh của hắn chẳng khác nào luồng không khí ùa tới. Một cơn nhẹ nhõm tệ hại lấp đầy lồng ngực. Mặc dù cô căm ghét cái bóng này, vị thần này, con quái vật khoác bộ da ăn trộm này, hắn vẫn là kẻ duy nhất nhớ về cô.

Điều đó không khiến cô bớt căm ghét hắn.

Nó chỉ khiến cô ghét hắn hơn.

“Ngài đã ở đâu thế?” Cô gắt gỏng.

Nụ cười tự mãn sáng lên như ánh sao trong mắt hắn. “Sao thế? Nhớ ta ư?” Addie không tự tin để lên tiếng đáp trả. “Đi nào,” Luc nhấn giọng, “cô không nghĩ ta sẽ khiến mọi chuyện dễ dàng hơn sao?”

“Đã bốn năm rồi,” cô nói, nhăn mặt vì sự tức giận trong giọng điệu của mình, sao nghe quá giống sự trông mong.

“Bốn năm chẳng là gì. Một hơi thở. Một cái chớp mắt thôi.”

“Vậy mà tối nay ngài lại đến.”

“Ta hiểu trái tim cô, thân mến ạ. Ta cảm nhận được khi nó dao động.”

Những ngón tay của Remy ôm lấy tay cô trên những đồng xu, ấn vào đó gánh nặng đột ngột của nỗi buồn và bóng tối bị nỗi đớn đau dụ đến chẳng khác nào sói thấy mùi máu.

Luc nhìn xuống quần cô, đầu gối bó và áo thụng đang mở cổ. “Ta phải nói rằng,” hắn lên tiếng, “ta thích cô mặc màu đỏ hơn.”

Trái tim cô hẫng lại khi nghe hắn nhắc tới cái đêm bốn năm trước, cái đêm đầu tiên hắn không tới. Hắn thưởng thức vẻ ngạc nhiên của cô.

“Ngài đã thấy,” cô nói.

“Ta chính là màn đêm. Ta thấy mọi thứ.” Hắn bước lại gần hơn, mang theo mùi của cơn bão mùa hè, sự mơn trớn của lá rừng. “Nhưng chiếc váy cô mặc vì ta đáng yêu đấy.”

Nỗi nhục nhã lướt qua ửng đỏ dưới làn da cô, kéo theo là sự tức giận bừng bừng vì biết rằng hắn vẫn đang quan sát. Hắn đã chứng kiến hy vọng của cô tan chảy theo những ngọn nến trên bậu cửa sổ, nhìn cô suy sụp, đơn độc trong bóng tối.

Cô kinh tởm hắn và dùng cảm xúc ấy như chiếc áo choàng, quấn chặt mình trong đó khi nở nụ cười.

“Ngài nghĩ tôi sẽ tàn lụi nếu thiếu sự chú ý của ngài. Nhưng không đâu.”

Bóng tối ngân dài. “Mới bốn năm thôi,” hắn suy tư. “Có lẽ lần sau ta sẽ chờ lâu hơn. Hoặc có lẽ…” Bàn tay hắn vuốt ve cằm cô, ép cô quay mặt sang nhìn hắn. “Ta sẽ ngừng những chuyến thăm, để mặc cô lang thang trên trái đất cho tới ngày tàn của nó.”

Một ý tưởng đáng sợ, dù cô không để hắn nhận ra.

“Nếu ngài làm thế,” cô vô cảm đáp lại, “thì ngài sẽ chẳng thể có linh hồn tôi.”

Hắn nhún vai. “Ta có cả trăm linh hồn khác, cô chỉ là một trong số chúng thôi.” Giờ hắn tiến lại gần hơn, quá gần, ngón tay ép lên hàm và vuốt ve gáy cô. “Quên khuấy cô dễ lắm. Ai đó hẳn đã quên rồi.” Cô cố giằng ra, nhưng bàn tay hắn như đá, siết chặt lấy cô. “Ta sẽ nhân từ. Sẽ nhanh thôi. Nói đồng ý đi,” hắn thuyết phục, “trước khi ta đổi ý.”

Trong giây phút kinh hoàng ấy, cô không dám để mình trả lời. Sức nặng của những đồng xu trong lòng bàn tay còn quá mới mẻ, nỗi đau của màn đêm bị xé toang, ánh sáng chiến thắng nhảy múa trong mắt Luc. Thế là đủ để ép cô tỉnh táo lại.

“Không,” cô nói, âm thanh phát ra như một tiếng rít.

Và rồi nó xuất hiện, như một món quà, vẻ giận dữ choán lấy gương mặt hoàn hảo ấy.

Bàn tay hắn rơi xuống và trọng lượng tan biến như làn khói, còn Addie một lần nữa chìm vào bóng tối.

*

Có một điểm mốc khi đêm tàn.

Khi bóng tối cuối cùng cũng yếu dần, đánh mất khả năng níu giữ bầu trời. Nó chậm, chậm tới nỗi cô chẳng hề để ý cho tới khi ánh sáng bắt đầu len lỏi, cho tới khi mặt trăng và những vì sao biến mất, sự chú ý nặng nề của Luc bay khỏi bờ vai cô.

Addie leo lên những bậc thang của thánh đường Sacré Coeur, ngồi ở bậc trên cùng, quay lưng lại với nhà thờ và nhìn Paris trải dài dưới chân, nhìn ngày 29 tháng Bảy trở thành ngày 30, nhìn mặt trời mọc trên thành phố.

Cô suýt đã quên mất cuốn sách lấy trên sàn nhà của Remy.

Cô ôm chặt lấy nó, nhưng ngón tay đau nhức. Trong ánh sáng của buổi sáng ẩm ướt này, cô đánh giá tựa để, thầm phát âm nó. Henriade*. Đây là một cuốn tiểu thuyết, một từ mới, dù cô còn chưa hiểu nó. Addie mở trang bia, cố đọc trang đầu và chỉ lướt được một dòng trước khi những từ vỡ ra thành từng con chữ, mỗi con chữ lại nhòe đi, cô phải kháng cự ý định vứt cuốn sách bị nguyền rủa này đi, không ném nó xuống những bậc thang.

Thay vì làm thế, cô nhắm mắt lại, hít một hơi sâu và nghĩ về Remy, không phải những lời nói của anh, mà là niềm vui sướng êm dịu trong giọng nói khi anh nhắc tới việc đọc, ánh sáng trong mắt anh, sự hân hoan và hy vọng.

Đó sẽ là một hành trình mệt mỏi, đầy điểm khởi hành và điểm dừng, với vô số những điều bực dọc.

Cô phải mất gần một năm mới giải mã được cuốn tiểu thuyết đầu tiên này, một năm vật lộn với từng dòng, cố hiểu từng câu, sau đó là từng trang, rồi từng chương. Tuy nhiên, phải cả thập kỹ nữa thì việc này mới thuận lợi, nhiệm vụ không còn là nhiệm vụ, khi đó cô sẽ tìm thấy niềm vui ẩn giấu sau câu chuyện.

Sẽ mất thời gian, nhưng thời gian là thứ duy nhất Addie thừa mứa.

Vậy nên cô mở mắt, bắt đầu lại từ đầu.