- XI - Thành phố New York-Ngày 17 tháng 3 năm 2014
Addie từng thức dậy theo cả trăm cách.
Trong tuyết giá bọc lấy làn da, trong ánh mặt trời nóng tới độ phỏng rát. Trong những nơi trống rỗng, trong những nơi đáng lẽ phải trống rỗng. Trong chiến tranh bùng cháy trên đầu, trong thân tàu bị đại dương xô đẩy nhấp nhô. Trong tiếng còi báo động, trong âm thanh thành phố, trong tĩnh lặng và có một lần là với một con rắn cuộn tròn quanh đầu.
Nhưng Henry Strauss đánh thức cô với những nụ hôn.
Anh gieo xuống từng chút một, như những nụ hoa và để chúng bừng nở trên da thịt. Addie mỉm cười, lăn vào người anh, kéo tay anh quấn quanh mình như chiếc áo choàng.
Bóng tối thì thầm trong đầu cô, Nếu không có ta thì cô sẽ luôn đơn độc.
Thế nhưng, cô đang lắng nghe nhịp tim Henry đập, giọng anh lầm bầm vùi trong mái tóc cô, hỏi rằng cô có đói không.
Đã muộn rồi, đáng ra anh phải đi làm, nhưng anh nói với cô rằng Lời Cuối đóng cửa vào thứ Hai. Anh không thể biết rằng cô nhớ rõ tấm biển gỗ và giờ giấc mỗi ngày trên đó. Cửa hiệu chỉ đóng vào thứ Năm mà thôi.
Cô không nhắc anh.
Họ mặc quần áo, thong thả đi xuống cửa hiệu ở góc phố, nơi Henry mua trứng và phô mai cuộn từ quầy, còn Addie lang thang ra kệ tủ tìm nước ép.
Đó là lúc cô nghe thấy tiếng chuông.
Đó là lúc cô thấy mái tóc hung, gương mặt quen thuộc của Robbie đi vào. Đó là lúc trái tim cô trật nhịp, như cách người ta bước hụt, chao đảo vì đột ngột mất thăng bằng.
Addie đã quen mất mát…
Nhưng cô chưa sẵn sàng.
Cô muốn thời gian ngừng lại, muốn trốn tránh, muốn biến mất.
Nhưng lần này, cô không thể. Robbie đang nhìn Henry, Henry thì nhìn cô, họ là hình tam giác với những đường thẳng một chiều. Một bộ phim hài về ký ức, sự trống vắng và nỗi may mắn khủng khiếp khi Henry quàng tay quanh eo cô, còn Robbie nhìn Addie với ánh mắt lạnh buốt, hỏi, “Ai đây?”
“Không vui đâu,” Henry đáp lại. “Cậu còn say à?”
Robbie ngẩn ra, rồi nổi giận. “Mình sao cơ? Không có. Mình chưa từng gặp cô gái này. Cậu có nói là đang quen ai đâu.”
Đây là một vụ tông xe bị quay chậm, Addie biết rõ nó bắt buộc phải xảy ra, phải đụng độ với con người, với địa điểm, thời gian và sự trùng hợp.
Henry là một điều bất khả, ốc đảo lạ kỳ và xinh đẹp của cô. Nhưng anh cũng là con người, mà con người thì có bạn bè, có gia đình, có hàng ngàn mối liên kết với những người khác. Không giống như cô, anh sẽ không bao giờ hoàn toàn giải thoát, không bao giờ sống giữa chân không.
Nên điều này là không thể tránh khỏi.
Nhưng cô vẫn chưa sẵn sàng.
“Khốn thật, Rob. Cậu vừa gặp cô ấy mà.”
“Khá chắc là mình không quên gì.” Đôi mắt Robbie tối lại. “Nhưng nói lại thì, dạo này hơi khó để phân biệt bọn họ.”
Khoảng cách giữa họ sụp đổ khi Henry bước lại. Addie nhanh chân bước tới trước, bắt lấy bàn tay anh khi nó vừa nâng lên, kéo anh lùi lại. “Henry, dừng lại đi anh.”
Cô giữ họ trong một cái bình đẹp. Nhưng lớp kính giờ đang nứt. Nước đang tràn ra ngoài.
Robbie nhìn Henry, đứng hình, bị phản bội. Cô hiểu. Điều này không công bằng. Chưa bao giờ công bằng.
“Thôi nào,” cô nói, siết tay anh.
Sự chú ý của Henry cuối cùng cũng bị kéo về phía cô. “Đi mà anh,” cô nói. “Đi với em.”
Họ bước ra ngoài đường, sự bình yên của buổi sáng đã bị lãng quên, bỏ lại phía sau cùng nước ép cam và sandwich.
Henry run rẩy vì giận dữ. “Anh xin lỗi,” anh nói. “Robbie luôn khó chịu, nhưng thế này thì…”
Addie nhắm mắt, lùi vào bức tường. “Không phải tại anh ấy.” Cô có thể ém chuyện này đi, giữ lại cái bình đã vỡ, ép những ngón tay lên vết nứt. Nhưng trong bao lâu? Cô có thể giữ Henry cho riêng mình trong bao lâu? Cô có thể khiến anh không nhận ra lời nguyền trong bao lâu nữa?
“Em không nghĩ anh ấy nhớ em đâu.”
Henry nheo mắt, cực kỳ bối rối. “Sao cậu ta lại không nhớ được?”
Addie do dự.
Thành thật sẽ dễ dàng khi bạn chẳng thể nói sai điều gì vì những lời bạn nói không bị lưu lại. Khi mà những gì bạn nói ra chỉ thuộc về mình bạn.
Nhưng Henry thì khác, anh nghe được cô, anh nhớ, thế nên đột ngột mọi từ đều mang đầy trọng lượng, sự thành thật trở thành điều nặng nề.
Cô chỉ có một cơ hội.
Cô có thể nói dối anh, như sẽ làm với bất kỳ ai khác. Nhưng nếu bắt đầu làm thế, cô sẽ không thể dừng lại, và hơn thế nữa… Cô không muốn nói dối anh. Cô đã chờ đợi quá lâu để được lắng nghe, được nhìn nhận.
Nên Addie ném mình vào sự thật.
“Anh biết có những người bị chứng mù mặt chứ? Họ nhìn bạn bè, gia đình và những người đã quen thuộc từ khi sinh ra nhưng lại chẳng thể nhận ra?”
Henry nhíu mày. “Về lý thuyết, đương nhiên…”
“Ừm, em thì mắc vấn đề ngược lại.”
“Em nhớ rõ tất cả mọi người?”
“Không,” Addie nói. “Ý em là có, em nhớ. Nhưng đó không phải điều em đang nói. Vấn đề là… mọi người quên em. Dù em và họ có gặp cả trăm lần. Họ cũng sẽ quên.”
“Nghe vô lý quá.”
Đương nhiên rồi. Đương nhiên là điều đó vô lý.
“Em biết,” cô nói, “nhưng đó là sự thật. Nếu chúng ta trở lại cửa hàng ngay bây giờ, Robbie sẽ không nhớ gì hết. Anh có thể giới thiệu về em, nhưng ngay khi em bước tránh, ngay khi em thoát khỏi tầm mắt, anh ấy sẽ lại quên.”
Henry lắc đầu. “Sao lại thế? Tại sao?”
Những câu trả lời đơn giản nhất. Câu trả lời lớn lao nhất.
Vì em đã ngu ngốc.
Vì em đã sợ hãi.
Vì em đã bất cẩn.
“Vì…” Cô nói, dựa lưng vào bức tường xi măng. “Em bị nguyền rủa.”
Henry nhìn cô chăm chăm, vầng trán nhăn lại sau cặp kính. “Anh không hiểu.”
Addie hít một hơi sâu, cố điều hòa cơn xúc động của mình. Sau đó, vì đã quyết định tiết lộ sự thật nên cô nói ra.
“Tên em là Addie LaRue. Em sinh ra ở Villon năm 1691, cha mẹ em là Jean và Marthe, cả nhà sống trong ngôi nhà đá dưới cây thủy tùng già…”