- XIII - Thành phố New York-Ngày 17 tháng 3 năm 2014
Việc nói ra cũng dễ dàng lắm.
Dù sao, câu chuyện không phải là phần khó nói.
Nó là bí mật mà cô đã cố chia sẻ nhiều lần, với Isabelle, với Remy, với bạn bè, người lạ và bất cứ ai có thể lắng nghe. Mỗi lần, cô lại thấy biểu cảm của họ trống rỗng, gương mặt họ đanh lại, nhìn từng từ trôi nổi trong không khí trước mặt mình trước khi bị thổi bay như sương khói.
Nhưng Henry nhìn cô và lắng nghe.
Anh lắng nghe cô kể về đám cưới, về những lời cầu nguyện không được hồi đáp, về những lễ vật lúc bình minh và hoàng hôn. Về bóng tối trong rừng bước đến trong bộ dạng của một người đàn ông, về điều ước của mình, lời từ chối của hắn, sai lầm của cô.
Ngài có thể lấy đi linh hồn tôi khi tôi không muốn nó nữa.
Lắng nghe khi cô kể về kiếp sống vĩnh hằng, bị lãng quên và bỏ cuộc. Khi dừng lại, cô nín thở, chờ đợi Henry chớp mắt xua đi cơn mờ mịt, hỏi cô vừa định nói gì. Thay vì thế, mắt anh nheo lại vì tập trung cao độ. Tim cô loạn nhịp, nhận ra rằng anh đã nghe mọi từ.
“Em đã lập một giao kèo?” Anh nói. Giọng anh có gì đó lạnh lùng, bình tĩnh tới đáng lo ngại.
Đương nhiên, nó nghe thật điên rồ.
Đương nhiên, anh không tin cô.
Đây là cách cô đánh mất anh. Không phải do những ký ức, mà là do thiếu niềm tin.
Sau đó, đột nhiên, Henry phá lên cười.
Anh tựa vào giá để xe đạp, đầu tỳ lên bàn tay, cười lớn. Cô nghĩ anh phát điên rồi, nghĩ mình đã phá hủy điều gì đó trong anh, thậm chí còn nghĩ anh đang chế nhạo mình.
Nhưng đây không phải trận cười theo sau một câu chuyện đùa.
Nó quá điên dại, quá khó thở.
“Em đã thực hiện một giao kèo,” anh lặp lại.
Cô nuốt khan. “Nghe này, em biết nghe nó khó tin, nhưng…”
“Anh tin em.”
Cô chớp mắt, đột ngột bối rối. “Hả?”
“Anh tin em,” anh lặp lại.
Chỉ ba từ, nó cũng hiếm như Anh nhớ em vậy. Đáng lẽ thế là đủ rồi, nhưng không. Chẳng hợp lý gì cả, không chỉ Henry, không chỉ chuyện này. Chẳng có gì hợp lý ngay từ đầu, còn cô quá sợ sệt để mở miệng hỏi, sợ phải biết, như thể nếu biết thì giấc mơ sẽ tan vỡ vây. Nhưng cô có thể thấy những vết rạn vỡ trên vai anh, có thể cảm nhận chúng trong lồng ngực.
Anh là ai? Cô muốn hỏi. Tại sao anh lại khác biệt? Sao anh lại nhớ trong khi chẳng có ai làm được? Tại sao anh lại tin em đã lập một giao kèo?
Sau cùng, cô chỉ nói đúng một điều.
Tại sao?
Bàn tay của Henry rời khỏi gương mặt mình, anh nhìn lên, đôi mắt màu xanh lục của ánh sáng rực, anh nói…
“Vì anh cũng đã lập một giao kèo.”