← Quay lại trang sách

Người đàn ông khô ráo dưới mưa - I - Thành phố New York-Ngày 04 tháng 9 năm 2013

Tranh 4

Tên tác phẩm: Open to Love (Tạm dịch: Rộng mở đón tình yêu)

Nghệ sĩ: Muriel Strauss (thiết kế) và Lance Harringer (tạo hình)

Thời gian: 2011

Chất liệu: Điêu khắc trên nhôm, thép và thủy tinh

Xuất xứ: Mượn từ Trường Nghệ thuật Tisch

Miêu tả: Vốn được trưng bày theo lối tương tác, tác phẩm là một trái tim bằng nhôm có những lỗ nhỏ, lơ lửng treo trên một cái xô. Trên chiếc bàn bên cạnh trái tim bằng kim loại là những cái lọ với đủ hình dạng và kích thước đựng các chất lỏng nhiều màu, có nước, có rượu, có sơn. Người tham quan được khuyến khích chọn một trong những chiếc lọ thủy tinh và đồ dung dịch trong đó lên trái tim. Chất lỏng sẽ lập tức tràn ra với tốc độ tùy thuộc vào độ đặc của thứ được rót.

Bối cảnh: Tác phẩm điêu khắc là tác phẩm trung tâm trong dự án trước tốt nghiệp của Strauss, một bộ sưu tập các tác phẩm theo chủ đề gia đình. Vào lúc đó, Strauss không trình bày cụ thể thành viên nào trong gia đình tương ứng với từng tác phẩm, nhưng đã khẳng định Rộng mở đón tình yêu được thiết kế như “lòng tôn kính đối với sự mệt mỏi trong chế độ một vợ một chồng và lời trăn trối về sự nguy hiểm của tình yêu không cân bằng”.

Giá trị ước tính: Không rõ; tác phẩm được nghệ sĩ trao tặng cho trường Tisch vô thời hạn.

* I

Chàng trai ấy được sinh ra với trái tim tan vỡ.

Bác sĩ bước vào, ghép từng mảnh thành nguyên vẹn. Chàng trai được cho về nhà, may mắn thay vẫn còn sống. Người ta nói giờ cậu khỏe hơn rồi, giờ cậu có thể sống bình thường. Ấy thế, khi lớn lên, chàng trai lại tin rằng bên trong mình có gì đó không ổn.

Máu được bơm, các van mở rồi đóng, trên các bản chụp chiếu, mọi thứ đều hoạt động tốt. Nhưng có gì đó không ổn.

Họ đã để lại cho chàng trai một trái tim mở rộng.

Họ đã quên đóng lớp khiên trước ngực.

Vậy nên giờ anh cảm thấy… quá nhiều.

Người khác sẽ nói anh nhạy cảm, nhưng nghiêm trọng hơn thế nhiều. Đồng hồ đo đã hỏng, cường độ lại bị đẩy lên tối đa. Khoảnh khắc vui sướng bị coi là ngắn ngủi, nhưng ngây ngất. Khoảnh khắc đớn đau thì kéo dài và mạnh mẽ không chịu nổi.

Khi con chó đầu tiên của anh chết, Henry đã khóc suốt một tuần. Khi bố mẹ cãi nhau, anh không thể chịu được những câu từ bạo lực của họ nên đã trốn khỏi nhà. Phải hơn một ngày sau người ta mới đưa anh về được. Khi David vứt con gấu bông hồi nhỏ của anh đi, khi cô bạn gái đầu tiên, Abigail, bỏ rơi anh ở buổi khiêu vũ, khi họ phải mổ một con lợn trong lớp, khi anh mất tấm thẻ ông nội tặng trước khi ông qua đời, khi anh phát hiện Liz phản bội mình trong chuyến du lịch cuối cấp, khi Robbie bỏ anh trước thềm năm ba, lần nào cũng vậy, dù chuyện nhỏ ra sao hay lớn thế nào, trái tim anh đều như lại vỡ tan trong lồng ngực.

Henry mười bốn tuổi vào lần đầu tiên trộm rượu của cha, chỉ để giảm cường độ xuống. Anh mười sáu tuổi khi lấy hai viên thuốc khỏi ngăn tủ của mẹ, chỉ để làm dịu cơn đau. Anh hai mươi tuổi vào lúc đê mê tới nỗi nghĩ rằng mình có thể thấy những vết nứt trên da thịt, trên những nơi anh rớt vỡ.

Trái tim anh có một ô cửa.

Nó đón nhận ánh sáng.

Nó đón nhận bão tố.

Nó đón nhận tất cả.

*

Thời gian trôi qua quá nhanh.

Chớp mắt, mày đã đi qua nửa đời học sinh, tê liệt với ý nghĩ rằng hễ mình chọn làm gì đó thì có nghĩa là chọn không làm cả trăm điều khác, thế nên mày thay đổi ngành học giữa đường cả chục lần để rồi mắc kẹt với khoa thần học. Nó có vẻ là con đường đúng được một thời gian, nhưng thực ra nó chỉ là vẻ tự hào ánh lên trên gương mặt của cha mẹ vì họ nghĩ họ đang nuôi dưỡng một giáo sĩ Do Thái tương lai, trong khi mày chẳng muốn tu dưỡng mà chỉ coi những dòng kinh văn như truyện cổ, như sử thi với sức ảnh hưởng vang dội. Mày càng học thì càng bớt tin vào bất kỳ điều gì trong đó.

Chớp mắt, mày đã hai mươi tư. Mày du lịch xuyên châu Âu, suy ngẫm – hy vọng – rằng sự thay đổi này sẽ đánh thức điều gì đó bên trong mình, rằng một thoáng chốc trong thế giới vĩ đại hơn, rộng lớn hơn sẽ trao cho mày sự tập trung. Nó có ích được một thời gian. Nhưng không việc làm, không tương lai, chỉ có những ngã rẽ, tới khi kết thúc thì tài khoản của mày rỗng tuếch và mày vẫn chẳng tới gần bất cứ thứ gì.

Chớp mắt, mày hai mươi sáu, mày bị gọi đến văn phòng trưởng khoa vì ông ấy thấy rõ trái tim mày không còn thuộc về nơi đây nữa, ông ấy khuyên mày đi tìm con đường khác, ông ấy đảm bảo rồi mày sẽ tìm được lẽ sống. Nhưng đó chính là toàn bộ vấn đề, mày chẳng thấy mình đang sống vì một điều gì riêng biệt. Chẳng có lực đẩy dữ dội từ một hướng bất kỳ, chỉ có cái chạm nhẹ từ hàng trăm hướng, mà giờ thì tất cả đều như ngoài tầm với.

Chớp mắt, mày hai mươi tám. Mọi người xung quanh đều đã đi được cả dặm đường, còn mày vẫn đang tìm kiếm hướng đi. Sự mỉa mai vẫn chưa thôi rời bỏ mày, trong khao khát sống, học hỏi, và tìm kiếm bản thân, mày lại lạc đường.

*

Chớp mắt, mày gặp một cô gái.

*

Lần đầu Henry thấy Tabitha Masters, cô ấy đang nhảy.

Trên sâu khấu lúc đó có khoảng mười người. Henry đền đây để xem Robbie trình diễn, nhưng tứ chi cô ấy như có ma lực, hình thể đẩy sức hút. Ánh mắt anh cứ trôi về phía cô. Cô ấy sở hữu nhan sắc khiến người khác phải nín thở, thứ sắc đẹp không thể chụp lại trong một tấm hình, vì ma thuật nằm ở chuyển động. Cách cô ấy di chuyển là một câu chuyện toàn âm nhạc, những cú lắc eo, bàn tay vươn dài và cú rơi nhịp nhàng xuống sàn diễn đang tối dần.

Họ lần đầu gặp mặt tại một bữa tiệc sau sự kiện.

Trên sàn diễn, những đường nét của cô là một tấm mặt nạ, tấm vải vẽ dưới bàn tay người khác. Nhưng ở đó, trong căn phòng chật chội, tất cả những gì Henry có thể thấy là nụ cười của cô. Nó choán lấy cả gương mặt, kéo căng từ cái cằm nhọn tới đường chân tóc trong niềm vui choáng ngợp mà anh không tài nào có thể rời mắt. Cô ấy đang cười vì gì đó, điều mà anh sẽ chẳng bao giờ biết, và nụ cười ấy gợi cho anh cảm giác như có ai đó vừa đến và bật tất cả những ngọn đèn trong căn phòng lên.

Rồi ngay tại đó, ngay sau đó, trái tim anh bắt đầu đau đớn.

Henry phải mất tới ba mươi phút và ba ly rượu để vững lòng nói lời chào, nhưng kể từ thời điểm đó đổ đi thì dễ dàng lắm. Nhịp và giai điệu đều đồng bộ. Tới cuối đêm đó, anh đã yêu mất rồi.

Trước đây, anh cũng đã từng yêu.

Sophia ở trung học.

Robbie thời đại học.

Sarah, Ethan, Jenna… Nhưng lúc nào cũng khó khăn và rối rắm. Đầy những điểm khởi hành và điểm dừng, những ngã rẽ sai và ngõ cụt, nhưng với Tabitha, mọi thứ thật dễ dàng.

*

Hai năm.

Khoảng thời gian họ bên nhau.

Hai năm với những bữa tối, những bữa sáng, kem trong công viên, những buổi tập khiêu vũ và những đóa hồng, những lần ngủ lại nhà người kia, những bữa sáng muộn cuối tuần, cùng nhau say sưa xem chương trình truyền hình và những chuyến đi về phương bắc để gặp cha mẹ anh.

Hai năm bớt rượu vì cô, gọn gàng vì cô, ăn mặc vì cô và mua sắm những thứ anh chẳng đủ sức chi trả, vì anh muốn cô mỉm cười, muốn cô hạnh phúc.

Hai năm, chẳng một lần cãi vã, giờ nghĩ lại thì có lẽ đó cũng chẳng phải điều tốt.

Hai năm, ở đâu đó giữa câu hỏi và câu trả lời, chuyên lại sai đường.

Quỳ một gối với chiếc nhẫn giữa công viên, Henry mới ngốc nghếch làm sao, vì cô nói không.

Cô nói không, thậm chí đó vẫn không phải là từ tệ hại nhất.

“Anh rất tốt,” cô nói. “Thật sự đấy. Nhưng anh không…”

Cô không nói hết, chẳng cần phải vậy, vì anh biết những lời còn lại.

Anh không thích hợp.

Anh còn chưa đủ.

“Anh nghĩ em muốn cưới rồi.”

“Đúng là vậy. Một ngày nào đó sẽ thế.”

Những lời đó vẫn rõ như ban ngày, dù chẳng được nói ra.

Nhưng người ấy không phải anh.

Sau đó cô cất bước đi, giờ thì Henry ở quán bar, say xỉn, nhưng rõ ràng là chưa say đủ.

Anh biết, vì thế giới vẫn còn đây, vì cả tối nay rất chân thật, vì mọi thứ vẫn còn đau. Anh đổ rạp người về phía trước, cằm cắm vào cánh tay gập, nhìn chăm chú bộ sưu tập những cái chai rỗng trên bàn. Anh nhìn lại cả chục bóng người phản chiếu cong vênh trên đó.

Quán Merchant đầy những người với một bức tường tiếng ồn trắng, nên Robbie phải hét lên.

“Mặc xác cô ta đi.”

Vì lý do nào đó, lời của bạn trai cũ không làm Henry thấy khá hơn. “Mình ổn,” anh nói, với thứ giọng tự động mà người ta sẽ trả lời khi được hỏi thế nào rồi, dù trái tim đang mở toang tựa vào bản lề.

“Thế là tốt nhất,” Bea thêm vào, nhưng nếu có ai nói điều tương tự, cô ấy sẽ trục xuất họ ra góc quán bar can tội nhạt nhẽo. Mười phút nghỉ ngơi khỏi sự giáo điều. Nhưng đó là tất cả những gì mọi người dành cho anh tối hôm nay.

Henry nốc cạn ly trước mặt mình, với thêm một ly nữa.

“Chậm thôi, nhóc,” Bea nói, vuốt cổ anh.

“Anh ổn,” anh lặp lại.

Họ đều quá hiểu anh nên biết chắc đó là lời nói dối. Họ biết về trái tim vỡ nát của anh. Họ đều từng dìu anh qua những cơn bão tố của mình. Họ là những người đối tốt với anh nhất trần đời, những người vực anh dậy, hoặc ít nhất, bảo vệ anh không tan vỡ. Nhưng lúc này, có nhiều vết rạn quá. Lúc này, có một vực sâu giữa lời của họ và đôi tai anh, giữa bàn tay họ và làn da anh.

Họ ở đây, nhưng cảm giác sao mà xa xôi quá.

Anh ngẩng lên, quan sát biểu cảm của họ, đều là thương tiếc, chẳng chút ngạc nhiên, thế là sự bừng tỉnh nhói lên lạnh ngắt.

“Các cậu biết cô ấy sẽ từ chối.”

Sự im lặng ngân lên một nốt quá dài. Bea và Robbie liếc nhìn nhau, như thể đang cố quyết định xem ai sẽ bắt đầu, rồi Robbie vươn tới, nắm lấy bàn tay anh. “Henry…”

Anh quay ngoắt đi. “Các cậu biết.”

Anh đứng phắt dậy, gần như ngã nhào vào chiếc bàn đằng sau.

Bea nhăn mặt. “Thôi nào. Ngồi xuống đã.”

“Không. Không. Không.”

“Này,” Robbie nói, giữ anh đứng vững. “Mình sẽ đưa cậu về.”

Nhưng Henry ghét cách Robbie nhìn anh, nên anh lắc đầu, dù động tác đó khiến căn phòng mờ đi.

“Không,” anh nói. “Mình muốn ở một mình.”

Lời nói dối lớn nhất của anh.

Nhưng bàn tay Robbie rơi xuống, Bea lắc đầu với cậu ấy. Họ đều để Henry đi.

*

Henry chưa đủ say.

Anh vào một quán rượu, mua một chai vodka từ một người nhìn anh như thể biết anh đã uống đủ rồi, nhưng cũng rõ ràng rằng anh cần nữa. Vặn mở nắp chai bằng hàm răng, ngay khi trời bắt đầu mưa.

Điện thoại rung trong túi áo.

Bea, chắc thế. Hoặc là Robbie. Chẳng ai gọi nữa đâu.

Anh cứ để chuông đổ, nhưng nín thở tới khi nó tắt hẳn. Anh bảo mình nếu họ gọi lại, anh sẽ trả lời. Nếu họ gọi lại, anh sẽ bảo họ mình khó chịu lắm. Nhưng điện thoại không đổ chuông lần hai.

Anh không trách họ vì điều đó, không phải lúc này, không phải sau này. Anh biết anh không phải một người bạn dễ chịu, biết rằng đáng ra anh nên đoán trước được, nên…

Chai rượu trượt qua những ngón tay anh, vỡ toang trên vỉa hè, đáng ra anh nên để mặc nó ở đó, nhưng anh không làm vậy. Anh cúi xuống nhặt, rồi mất thăng bằng. Bàn tay ấn xuống những mảnh kính vỡ khi chống người đứng dậy.

Đau quá, đương nhiên là đau rồi. Nhưng cơn đau được xoa dịu một chút nhờ vodka, nhờ nỗi thương tiếc, nhờ trái tim vốn đã tan nát, nhờ mọi điều khác.

Henry mò mẫm tìm khăn tay trong túi áo, mảnh lụa trắng có thêu một chữ T màu bạc. Anh không muốn dùng hộp, lớp vỏ cổ điển và đại trà sẽ báo hiệu trước câu hỏi. Nhưng bây giờ, khi anh lôi khăn ra, chiếc nhẫn rơi ra ngoài và nảy lên vỉa hè ẩm ướt.

Câu nói đó lại vang vọng trong đầu anh.

Anh rất tốt, Henry. Thật sự đấy. Nhưng anh không…

Anh ép chiếc khăn vào bàn tay bị thương. Sau vài giây, nó nhuốm dỏ. Lem luốc.

Anh còn chưa đủ.

Bàn tay như những cái đau; luôn đổ quá nhiều máu.

Anh trai anh, David, từng bảo anh như vậy. David, vị bác sĩ, người biết mình muốn trở thành ai kể từ khi lên mười tuổi.

Thật dễ dàng để đi đứng đường khi nó thẳng băng, đầy cột mốc đánh số.

Henry nhìn chiếc khăn tay đổi sang màu đỏ, chăm chú quan sát viên kim cương trên đường và nghĩ mình nên bỏ nó ở đó. Nhưng anh không đủ khả năng làm vậy, nên anh buộc mình cúi xuống, nhặt nó lên.

*

Hãy uống một ly mỗi lần mày nghe rằng mình không đủ chuẩn.

Không phải người phù hợp.

Không có vẻ ngoài ưa thích.

Không phải mục tiêu.

Không đủ động lực.

Không đúng thời gian.

Không có công việc thích hợp.

Không phải con đường chính xác.

Không phải tương lai đúng đắn.

Không phải hiện tại hợp lẽ.

Không phải anh.

(Không phải anh?)

Cứ bị thiếu gì đó.

(Thiếu…)

Giữa chúng ta.

Anh có thể làm gì?

Không có gì đâu. Chỉ là…

(Anh là ai.)

Em không nghĩ chúng ta nghiêm túc. (Chỉ là anh quá…

…ngọt ngào.

…dịu dàng.

…nhạy cảm.)

Chỉ là em không nghĩ chúng ta có thể cùng đi tới sau cùng.

Em đã quen một người.

Em xin lỗi.

Không phải anh.

Nuốt xuống đi.

Chúng ta không phù hợp.

Chúng ta không cùng vị thế.

Không phải anh.

Chúng ta không thể chọn mình yêu ai.

(Và không yêu ai.)

Anh là một người bạn rất tốt.

Anh sẽ khiến cô gái thích hợp hạnh phúc.

Anh xứng đáng với những điều tốt hơn.

Hãy là bạn nhé.

Em không muốn mất anh.

Không phải anh.

Em xin lỗi.