← Quay lại trang sách

- II -

Giờ thì anh biết mình đã uống quá nhiều.

Anh đã cố đến một nơi mà chẳng còn cảm giác, nhưng chắc anh đã đi quá rồi và lang thang tới đâu đó còn tệ hơn. Đầu óc anh quay cuồng, cảm giác cách sự dễ chịu quá xa. Anh tìm vài viên thuốc ở túi đằng sau, cô em gái Muriel từng bỏ chúng vào đó từ lần ghé qua đợt trước. Những cái ô nhỏ màu hồng, con bé nói thế. Anh nuốt chửng khi cơn mưa lất phất chuyển nặng.

Nước nhỏ xuống tóc anh, loang lổ trên cặp kính và thấm ướt áo.

Anh không quan tâm.

Có lẽ mưa sẽ gột sạch anh.

Có lẽ nó sẽ cuốn anh đi.

Henry về đến tòa nhà của mình, nhưng không leo nổi sáu bậc thang trước cửa, thêm hai tư bậc trước khi đến căn hộ, nơi thuộc về một quá khứ mà ở đó anh có tương lai. Vậy nên anh sụp người xuống, lưng dựa ra sau, nhìn lên nơi sân thượng đụng phải bầu trời, thậm chí thắc mắc phải đi bao nhiêu bước thì mới tới được rìa của nó. Anh ép bản thân dừng lại, ấn lòng bàn tay vào mắt, tự bảo rằng chỉ là một cơn bão thôi.

Phủ bạt lên thuyền, chờ bão đổ.

Chỉ là một cơn bão.

Chỉ là một cơn bão.

Chỉ là…

Anh không chắc lắm lúc kẻ đó ngồi xuống cạnh mình trên bậc thềm.

Một giây trước, Henry chỉ có một mình, giây sau, không còn như thế nữa.

Anh nghe tiếng bật lửa, thấy một tia sáng nhỏ nhảy múa nơi khóe mắt. Sau đó là một giọng nói. Chỉ trong một giây đó thôi, nhưng dường như nó vang lên từ đầu khác, sau đó lại từ ngay bên cạnh anh.

“Một đêm tệ hại.” Một câu hỏi, nhưng thiêu dấu hỏi.

Henry nhìn sang và thấy một người đàn ông mặc bộ vest màu than bóng bên dưới chiếc măng tô đen mở rộng, trong giây phút hoảng sợ, anh đã nghĩ đó là anh trai David của mình. Xuất hiện để nhắc nhở về mọi mặt đáng thất vọng của Henry.

Họ đều có cùng mái tóc đen, cái cằm sắc nét, nhưng David không hút thuốc và sẽ không bị bắt gặp ở khu phố này của Brooklyn, và cũng chẳng thể nào đẹp trai thế này. Henry càng nhìn người lạ thì sự tương đồng càng tan biến dần và bị thay thế bởi nhận thức rằng người đàn ông này không bị ướt.

Dù mưa vẫn đang rơi xuống như trút nước, vẫn thấm ướt áo khoác dạ, áo sơ mi vải bông của Henry và vuốt bàn tay lạnh lẽo trên làn da anh. Người lạ mặc một bộ vest trang nhã, chẳng bận tâm che chở đốm lửa nhỏ từ bật lửa hay chính điếu thuốc của mình. Anh ta hít một hơi dài, tỳ khuỷu tay lên bậc thang ướt nước, ngửa cằm lên như đang chào đón cơn mưa.

Nước mưa chẳng chạm tới anh ta.

Nước mưa rơi xung quanh, nhưng anh ta vẫn khô ráo.

Sau đó, Henry nghĩ người này hẳn là một hồn ma. Hoặc một pháp sư. Hoặc, khả năng cao nhất, là một ảo ảnh.

“Cậu muốn gì?” Kẻ lạ hỏi, vẫn quan sát bầu trời, khiến Henry rùng mình theo bản năng, nhưng giọng của người đàn ông này không thể hiện sự tức giận. Nếu phải nhận xét, nó chỉ mang sự tò mò. Anh ta cúi đầu xuống và nhìn Henry bằng đôi mắt xanh nhất anh từng thấy. Xanh tới nỗi chúng lóe sáng trong bóng tối.

“Hiện tại, ngay lúc này,” kẻ lạ nói. “Cậu muốn gì?”

“Được hạnh phúc,” Henry trả lời.

“À,” kẻ lạ đáp với làn khói lượn lờ trên môi, “chẳng ai có thể cho cậu điều đó cả.”

Không phải anh.

Henry không biết người đàn ông này là ai, hay thậm chí anh ta liệu có tồn tại không. Anh cũng biết, dù đã mơ hồ vì rượu và thuốc, anh nên đứng dậy và đi vào trong. Nhưng anh không thể chỉ huy đôi chân mình di chuyển, thế giới này nặng nề quá, những lời ấy giờ cứ bay lên, tràn ra khỏi miệng anh.

“Tôi không biết họ muốn gì ở mình,” anh nói. “Tôi không biết họ muốn tôi trở thành cái gì. Họ cứ bảo tôi hãy là chính mình đi, nhưng lại chẳng có ý đó, còn tôi thì mệt mỏi…” Giọng anh vỡ ra. “Tôi mệt mỏi vì cứ gây thất vọng. Mệt mỏi vi… không phải vì tôi cô độc. Tôi không ngại cô độc. Nhưng thế này thì…” Những ngón tay anh bấu chặt trước ngực. “Đau quá.”

Bàn tay nâng lên từ dưới cằm anh.

“Nhìn ta nào, Henry,” người lạ nói, dù chưa từng hỏi tên anh.

Henry nhìn lên, thấy đôi mắt sáng rực ấy. Thấy thứ gì đó cuộn tròn trong chúng, như làn khói. Kẻ lạ đó thật đẹp, theo cách hoang dã. Đói khát và sắc nhọn. Còn đôi mắt xanh đó đang vuốt ve anh.

“Cậu hoàn hảo,” người đàn ông lầm bầm, đưa ngón cái miết má Henry.

Giọng anh ta như lụa, Henry ngả vào đó, vào sự tiếp xúc ấy và suýt ngã khi bàn tay đó rơi xuống.

“Nỗi đau có thể đẹp đẽ lắm,” anh ta nói, thở ra một đám mây. “Nó có thể biến đổi. Có thể sinh ra.”

“Nhưng tôi không muốn đau đớn,” Henry khàn giọng. “Tôi muốn…”

“Cậu muốn được yêu.”

Một âm thanh nhỏ, trống rỗng, nửa như tiếng ho, nửa như tiếng khóc. “Vâng.”

“Vậy hãy để mình được yêu.”

“Anh nói nghe đơn giản quá.”

“Đúng thế,” kẻ lạ nói. “Nếu cậu sẵn sàng trả giá.”

Henry bật cười khan. “Tôi không tìm kiếm thứ tình yêu đó.”

Nụ cười mờ ám vụt loé lên trên gương mặt của kẻ lạ. “Ta không nói đến tiền.”

“Vậy là thứ gì?”

Kẻ lạ vươn tới, đặt bàn tay lên lồng ngực Henry.

“Một thứ mà con người nào cũng phải trao đi.”

Trong một thoáng, Henry nghĩ kẻ lạ muốn trái tim anh, dù nó đã vỡ nát thế này. Sau đó anh hiểu. Anh làm việc ở một tiệm sách, đã đọc đủ sử thi, ngấu nghiến những truyện ngụ ngôn và truyền thuyết. Trời ạ, Henry đã dành hai phần ba cuộc đời để nghiên cứu thánh kinh và lớn lên với sự hiện diện của Blake, Milton và Faust*. Nhưng đã rất lâu rồi kể từ khi những cái tên ấy có sức nặng hơn những câu chuyện kể.

“Anh là ai?” Anh hỏi.

“Ta là kẻ tìm kiếm mồi lửa và thổi bùng nó. Kẻ nuôi dưỡng mọi tiềm năng của con người.”

Anh nhìn kẻ lạ chằm chằm, anh ta vẫn khô ráo dù trời đang bão, vẻ đẹp quỷ quyệt dù gương mặt thật thân quen, rồi đôi mắt kia đột ngột rắn rết hơn trước, thế là Henry hiểu bản chất của chuyện này: một giấc mơ tỉnh táo. Anh từng mơ như vậy một hoặc hai lần, hệ quả của việc tự chuốc thuốc cho mình.

“Tôi không tin có ma quỷ,” anh đứng dậy. “Tôi cũng không tin có linh hồn.”

Kẻ lạ ngửa đầu. “Vậy cậu chẳng có gì để mất.”

Nỗi buồn thấu xương bị đuổi đi xa mấy phút trước nhờ sự hiện diện của kẻ lạ giờ ào trở về. Sức ép đè nghiến lên lớp thủy tinh đã nứt. Anh hơi loạng choạng, nhưng kẻ lạ đỡ anh.

Henry không nhớ mình có thấy người đó đứng lên hay không, nhưng giờ họ đang nhìn nhau. Khi con quỷ cất tiếng, giọng hắn thấp hơn, ấm áp, lặng lẽ hơn, như một tấm chăn quàng quanh vai anh. Henry thấy mình dựa vào đó.

“Cậu muốn tình yêu,” người lạ nói, “từ tất cả mọi người. Cậu muốn mình đủ để tất cả bọn họ vừa lòng. Ta có thể cho cậu điều đó, chỉ cần trả một thứ cậu sẽ chẳng buồn bận tâm.” Kẻ lạ giơ tay ra. “Ôi chà, Henry? Cậu sẽ nói gì đây?”

Anh còn không nghĩ điều này là thật.

Nên chẳng sao hết.

Hoặc có lẽ người đàn ông trong cơn mưa đã đúng.

Anh chẳng có gì để mất.

Sau cùng, mới thật dễ dàng làm sao.

Dễ như bước xuống khỏi mép rìa.

Và rơi xuống.

Henry nắm lấy bàn tay người đó, kẻ lạ siết chặt đủ mạnh để tạo thành một vết cắt trên bàn tay anh. Nhưng sau cùng, anh chẳng hề cảm thấy thế. Anh chẳng hề cảm thấy bất cứ điều gì, khi bóng tối mỉm cười và chỉ nói hai từ.

“Chốt kèo.”