← Quay lại trang sách

- III - Thành phố New York-Ngày 17 tháng 3 năm 2014

Có cả trăm kiểu im lặng.

Sự im lặng dày đặc của nơi đã bị khóa kín từ lâu, sự im lặng nhiễu loạn của đôi tai bị bịt chặt. Sự im lặng trống rỗng của cái chết và sự im lặng nặng nề của tàn úa.

Sự im lặng rỗng tuếch của một kẻ đã ngừng cầu nguyện, sự im lặng thoáng đãng của giáo đường vắng, sự im lặng nín thở của kẻ giấu giếm nó cho riêng mình.

Sự im lặng bối rối lấp đầy khoảng không giữa những người chẳng biết nói gì. Sự im lặng căng thẳng thuộc về những kẻ biết nên nói gì, nhưng lại không biết nên bắt đầu từ đâu và như thế nào.

Henry không biết sự im lặng này là gi, nhưng nó đang giết chết anh.

Anh bắt đầu kể từ ngoài cửa hàng nơi góc phố, tiếp tục kể khi họ cùng bước đi, vì có thứ gì đó để nhìn ngoài gương mặt cô sẽ khiến lời nói trôi chảy hơn nhiều. Từng từ tràn ra khi họ tới cánh cửa xanh trước tòa nhà, khi họ leo lên cầu thang, khi họ đi trong căn hộ và giờ sự thật lấp đầy không khí xung quanh, nặng nề như khói mà Addie vẫn chẳng nói gì cả.

Cô ngồi trên số-pha, tay chống cằm.

Bên ngoài cửa sổ, ngày trôi qua như chẳng có gì thay đổi, nhưng dường như mọi thứ đã thay đổi, vì Addie LaRue bất tử, còn Henry Strauss thì bị nguyền rủa.

“Addie,” anh nói, khi không thể chịu đựng thêm chút nào nữa. “Làm ơn nói gì đó đi.”

Cô ngẩng lên nhìn anh, hai mắt lấp lánh, không phải vì bùa mê mà là vì nước mắt. Còn anh thì không hiểu ngay cô đang đau khổ hay hạnh phúc.

“Em không hiểu nổi,” cô đáp. “Chưa có ai từng nhớ cả. Em đã nghĩ đây chỉ là nhầm lẫn. Em đã nghĩ đây là một cái bẫy. Nhưng anh không phải nhầm lẫn, Henry. Anh không phải một cái bẫy. Anh nhớ được em vì anh đã lập một giao kèo.” Cô lắc đầu. “Ba trăm năm cố gắng phá vỡ lời nguyền này và Luc đã thực hiện một điều mà em chẳng bao giờ ngờ tới.” Cô quẹt nước mắt, vỡ òa với nụ cười.

“Hắn đã phạm sai lầm.”

Đôi mắt cô có nét đắc thắng. Nhưng Henry không hiểu.

“Vậy giao kèo của chúng ta trấn áp lẫn nhau? Đó là lý do chúng ta miễn nhiễm với chúng?”

Addie lắc đầu. “Em không miễn nhiễm đâu, Henry.”

Anh co người lại, như vừa bị đánh. “Nhưng giao kèo của anh không có tác dụng với em.”

Addie dịu lại, cầm tay anh. “Đương nhiên là có. Giao kèo của anh và em, chúng ẩn náu như những con búp bê Nga* trên cùng một kệ. Khi em nhìn anh, em thấy đúng những gì em muốn. Chỉ là những gì em muốn chẳng liên quan đến vẻ ngoài, sức hút hay thành công. Nghe hẳn là tệ hại lắm nếu em có cuộc sống khác, nhưng điều em muốn nhất, điều em cần, chẳng có gì liên quan tới anh cả. Điều em muốn, điều em luôn thật sự muốn là có ai đó nhớ tới mình. Thế nên anh có thể gọi tên em. Thế nên anh có thể bỏ đi rồi trở lại mà vẫn biết em là ai. Thế nên em có thể nhìn anh mà thấy con người thật của anh. Thế là đủ rồi. Sẽ luôn chỉ cần có thế.”

Đủ rồi. Từ ấy vén tấm màn giữa họ, xé cuống họng anh ra. Quá nhiều không khí tràn vào.

Đủ rồi.

Anh ngồi lún xuống ghế bên cạnh cô. Bàn tay cô đưa tới tìm anh, những ngón tay đan vào nhau.

“Em nói em sinh năm 1691,” anh ngẫm nghĩ. “Vậy là em…”

“Ba trăm hai mươi ba tuổi,” cô nói.

Henry huýt sáo. “Anh chưa từng quen chị nào hơn tuổi cả.” Addie bật cười. “Em trông rất, rất ổn so với tuổi đấy.”

“Ồ, cảm ơn anh.”

“Kể cho anh đi,” anh nói.

“Về điều gì?”

“Anh không biết. Mọi thứ. Ba trăm năm dài lắm. Em đã trải qua chiến tranh và khởi nghĩa. Em đã thấy tàu hỏa, xe hơi, máy bay và ti vi. Em đã chứng kiến lịch sử khi nó diễn ra.”

Addie nhíu mày. “Em đoán vậy,” cô đáp, “nhưng em không biết nữa. Lịch sử là điều mà anh nhìn lại, không phải thứ anh cảm nhận trực tiếp. Trong khoảnh khắc đó, anh sẽ chỉ… sống sót. Em không muốn sống mãi. Em chỉ muốn sống thôi.”

Cô cuộn tròn vào anh, họ nằm đó, cùng tựa đầu lên ghế, quấn quýt như đôi tình nhân trong truyện kể giữa sự im lặng mới, dịu dàng như cơn mưa mùa hạ.

Rồi cô lên tiếng, “Bao lâu?”

Anh quay đầu về phía cô. “Gì cơ?”

“Khi lập giao kèo,” cô nói, ngữ điệu cẩn trọng và khẽ khàng, như thử đặt chân lên lớp băng mỏng. “Anh đã đề nghị bao lâu?”

Henry do dự, rồi nhìn lên trần nhà thay vì nhìn cô.

“Một đời,” anh đáp, đó không phải lời nói dối, nhưng bóng đen lướt qua gương mặt Addie.

“Hắn đồng ý ư?”

Anh gật đầu, kéo lưng cô lại phía mình, kiệt sức vì mọi điều vừa thổ lộ và mọi điều còn chưa dám.

“Một đời,” cô thì thầm.

Những từ đó lơ lửng giữa họ trong bóng tối.