- IV - Thành phố New York-Ngày 18 tháng 3 năm 2014
Có thể miêu tả Addie theo nhiêu cách, Henry thầm nghĩ. Nhưng cô rất khó quên.
Sao lại có người quên được cô gái này chứ, khi mà cô choán trọn không gian đến thế? Cô lấp đầy căn phòng với những câu chuyện, tiếng cười, hơi ấm và ánh sáng.
Anh để cô làm việc, hay nói đúng hơn, cô để mình làm việc, nhận sách và xếp lại giá trong khi anh giúp đỡ khách hàng.
Cô tự gọi mình là một bóng ma, có thể với người khác là vậy, nhưng Henry thì chẳng thể nhìn thấy bất cứ điều gì ngoài cô.
Cô di chuyển giữa những chồng sách như thể chúng là bạn. Mà có lẽ, theo một cách nào đó thì đúng là thế. Anh cho rằng chúng là một phần trong câu chuyện của cô, một trong những thứ cô từng tác động. Đây là một nhà văn cô từng gặp, cô nói, đây là ý tưởng cô từng có, đây là cuốn sách cô đã đọc vào lần xuất bản đầu tiên. Thi thoảng, Henry thoáng thấy nỗi buồn, nỗi nhớ, nhưng nó chỉ là ánh chớp lóe lên rồi vụt tắt, sau đó cô lại tiếp tục thêm nữa, tươi sáng hơn, hăm hở mở đầu một câu chuyện khác.
“Em có biết Hemingway không?” Anh hỏi.
“Em từng gặp, một hai lần gì đó,” cô trả lời với một nụ cười. “Nhưng Colette thông minh hơn.”
Chú mèo Sách theo dõi Addie như một cái bóng. Anh chưa từng thấy con mèo quan tâm tới người nào như thế. Khi anh hỏi, cô rút ra một nắm đồ ăn thưởng cho mèo với nụ cười ngượng nghịu.
Họ thấy nhau giữa những giá kê, anh biết cô đã nói mình không miễn nhiễm, rằng giao kèo của họ hóa ra tương thích với nhau, nhưng sự thật vẫn nhắc nhở khi đôi mắt nâu ấy chẳng chút mờ ảo. Ánh mắt cô trong quá. Như ngọn hải đăng giữa làn sương.
Cô mỉm cười, Henry thấy thế giới bừng sáng. Cô quay lưng, bóng tối ùa trở về.
Một người phụ nữ tiến lại bàn thu ngân, Henry bắt mình quay trở lại với công việc.
“Bà tìm được đủ thứ mình cần chưa?” Đôi mắt cô lập tức nhòa đi trong ánh sáng.
“À vâng,” người phụ nữ đáp với nụ cười ấm áp, còn anh thầm thắc mắc cô đang nhìn thấy ai thay vì Henry. Anh đang là con trai, người yêu, anh trai hay một người bạn?
Addie tựa khuỷu tay lên quầy.
Cô gõ lên cuốn sách anh mở giữa những vị khách. Một bộ sưu tập những bức ảnh chụp tình cờ, chân thực của New York.
“Em thấy ở chỗ anh có máy ảnh,” cô nói. “Cả ảnh chụp nữa. Là của anh đúng không?”
Henry gật đầu, kìm lại thôi thúc muốn nói Chỉ là sở thích thôi, hay đúng hơn, Từng là sở thích thôi.
“Anh chụp đẹp lắm,” cô nhận xét, điều đó thật tuyệt, nhất là khi chúng là lời của cô. Đúng là anh cũng chụp khá, anh biết vậy; thi thoảng có lẽ còn hơn mức khá một chút.
Anh đã chụp ảnh hồ sơ cho Robbie thời đại học, nhưng đó là vì Robbie không trả nổi tiền để thuê nhiếp ảnh gia thứ thiệt. Muriel nhận xét những bức ảnh của anh dễ thương. Chống lại phong cách truyền thống bình thường.
Nhưng Henry chẳng định chống lại cái gì cả. Anh chỉ muốn lưu giữ gì đó.
Anh nhìn xuống cuốn sách ảnh trước mặt mình.
“Có một bức ảnh gia đình,” anh nói, “không phải bức ở hành lang, bức khác cơ, hồi anh sáu, bảy tuổi gì đó. Hôm đó chán lắm. Muriel dính kẹo cao su lên sách của David, anh bị cảm lạnh, bố mẹ thì cãi nhau tới tận khi đèn chớp tắt. Trong bức ảnh, cả nhà trông vẫn rất… vui vẻ. Anh nhớ mình đã nhìn vào bức ảnh đó và nhận ra rằng nó không thật. Chẳng có bối cảnh nào hết, chỉ có ảo giác được người ta thể hiện qua một chớp cắt của cuộc đời, mà cuộc đời thi không phải là một lát cắt, nó là một dòng chảy. Vậy nên các bức ảnh cũng giống như tiểu thuyết. Anh thích khía cạnh đó của chúng. Mọi người đều nghĩ ảnh là sự thật, nhưng nó chỉ là một lời nói dối rất thuyết phục mà thôi.”
“Sao anh không chụp nữa?”
Vì thời gian không hoạt động như những tấm hình.
Chớp nháy, mọi thứ đứng yên.
Chớp mắt, mọi thứ lao về phía trước.
Anh luôn nghĩ về việc chụp ảnh như một sở thích, một điểm cộng cho lớp nghệ thuật, cho tới khi nhận ra đó là một việc mà người ta có thể làm thì đã quá muộn rồi. Hoặc ít nhất, nó gợi cảm giác như vậy.
Anh đã bị bỏ lại phía sau hàng dặm.
Thế nên anh bỏ cuộc. Đặt những chiếc máy ảnh lên kệ cùng với những sở thích bị bỏ hoang khác. Nhưng Addie có điều gì đó khiến anh lại muốn cầm nó lên.
Đương nhiên, anh không mang máy ảnh theo mình mà chỉ có điện thoại, nhưng vào thời buổi này, thế là tạm đủ rồi. Anh nhấc nó lên, đưa Addie đang nghỉ ngơi vào khung hình cùng với những kệ sách vươn lên sau lưng cô.
“Không được đâu,” cô nói ngay khi Henry chụp ảnh. Hoặc định chụp. Anh ấn vào màn hình, nhưng không có tiếng chụp, không có hình lưu lại. Anh thử lại lần nữa, lần này chiếc điện thoại chụp được, nhưng chỉ là một hình ảnh mờ nhòe.
“Em bảo rồi mà,” cô khẽ khàng nói.
“Anh không hiểu,” anh nói. “Từ lâu lắm rồi mà. Sao hắn có thể dự đoán được về phim phơi sáng, hay điện thoại?”
Addie miễn cưỡng nở nụ cười buồn. “Hắn không xáo trộn công nghệ. Là em cơ.”
Henry hình dung về kẻ lạ với nụ cười trong bóng tối.
Anh đặt điện thoại xuống.