- IX - Thành phố New York-Ngày 18 tháng 3 năm 2014
Henry lặng đi trước chân trời nhận thức.
Anh đã quên ý tưởng về luận văn mới của Bea, một tiểu tiết yên lặng lẫn giữa một bản hòa ca ồn ào, nhưng giờ thì nó rõ ràng rồi.
Cô gái trong bản phác họa, bức tranh và bản khắc gỗ đang dựa vào lan can bên cạnh anh, gương mặt giãn ra vì vui sướng.
Họ đang đi bộ qua Chelsea để đến Công viên High Line, anh dừng lại ngay giữa vạch kẻ đường vì nhận ra sự thật hiển nhiên, tia sáng mỏng như một giọt lệ trong câu chuyện của chính mình.
“Đó là em,” anh nói.
Addie tặng anh nụ cười rạng rỡ. “Phải.”
Một chiếc xe bóp còi, đèn báo hiệu hết nhấp nháy mà sáng lên cảnh báo, họ phải chạy về phía bên kia.
“Nhưng mà buồn cười thật,” cô tiếp lời khi cả hai leo được lên những bậc thang bằng sắt. “Em không biết gì về bức thứ hai. Em nhớ mình từng ngồi trên bờ biển đó, cũng nhớ người đàn ông với giá vẽ trên bến tàu, nhưng em chưa từng được thấy tác phẩm hoàn thiện.”
Henry lắc đầu. “Anh nghĩ em không thể lưu lại dấu vết.”
“Em không thể,” cô nhìn lên. “Em không thể cầm bút. Em không thể kể chuyện. Em không thể vung vũ khí hay khiến người ta nhớ về mình. Nhưng nghệ thuật,” lời cô đi cùng nụ cười rất mỏng, “nghệ thuật là những ý tưởng. Mà ý tưởng thì hoang dại hơn ký ức. Chúng giống như hạt giống, luôn tìm cách đâm chồi.”
“Nhưng không có ảnh chụp. Hoặc phim.”
Biểu cảm của cô tối đi, nhưng chỉ một thoáng. “Không,” cô nói, từ ấy thành hình trên môi cô. Anh cảm thấy thật tệ vì đã hỏi, đã kéo cô về với những chấn song của lời nguyền thay vì những khoảng trống mà cô tìm thấy giữa chúng. Nhưng sau đó, Addie đứng thẳng lên, nâng cằm mỉm cười với niềm vui gần giống như thách thức.
“Nhưng chẳng phải tuyệt vời lắm sao,” cô nói, “khi được trở thành một ý tưởng?”
Họ tới High Line đúng lúc một cơn gió mạnh thổi tới, không khí vẫn còn mang chút dư vị mùa đông. Nhưng thay vì nép mình vào anh tìm chỗ trú ẩn khỏi hơi lạnh, Addie ngả người vào làn gió, má ửng hồng vì lạnh, tóc xõa tung trên mặt; trong giây phút đó, anh có thể thấy điều mà người nghệ sĩ nào cũng thấy, điều đã lôi kéo họ với lấy bút chì và màu vẽ, cô gái phi thường và không thể nắm bắt này.
Vậy nên mặc dù anh đang an toàn, hai bàn chân bám chắc trên mặt đất, Henry lại thấy mình bắt đầu rơi.