- XI - Thành phố Neu York-Ngày 18 tháng 3 năm 2014
Tiếng cười tràn xuống từ Công viên High Line.
Được xây theo con đường sắt dừng hoạt động, công viên chạy dọc rìa phía tây của Manhattan từ Đường 30 tới Đường 12. Thường thì đầy là một nơi dễ chịu với những xe đồ ăn và vườn hoa, những đường hầm và băng ghế, những lối đi lộng gió và cảnh quan thành phố.
Hôm nay, nó hoàn toàn khác.
Tạo Tác đã nuốt một dải đường sắt cao, biến nó thành phòng tập hỗn loạn trong mơ của màu sắc và ánh sáng. Một khung cảnh ba chiều của sự bất thường và tuyệt diệu.
Trước cổng vào, một tình nguyện viên trao cho họ một vòng cao su sặc sỡ để đeo vào cổ tay. Sắc cầu vồng ánh lên trên da họ, mỗi màu chỉ hướng tới một địa điểm của buổi triển lãm.
“Cái này sẽ đưa các bạn tới bầu trời,” cô ấy nói như thể các tác phẩm nghệ thuật đang nằm ở một công viên giải trí.
“Cái này sẽ đưa các bạn tới Giọng Nói.”
“Cái này sẽ đưa các bạn tới Ký ức.”
Cô vừa mỉm cười vừa nói với anh, đôi mắt mang màu xanh trắng sữa. Nhưng khi họ đi qua lễ hội hóa trang của buổi triển lãm tự do, các nghệ sĩ đều ngoái nhìn Addie. Anh có thể là mặt trời, nhưng cô là ngôi sao chổi sáng chói, kéo lấy sự chú ý của họ như những mảnh thiên thạch cháy rừng rực theo từng chuyển động của mình.
Gần đó, một anh chàng tỉa tót những tảng kẹo bông như thể bong bóng, rồi đem tặng những tác phẩm nghệ thuật ăn được đó. Một số trong chúng có hình dạng rất dễ nhận ra, đây là một chú chó, đây là một chú hươu cao cổ, đây là một con rồng. Lẫn trong đó còn có cả những tác phẩm trừu tượng, đây là hoàng hôn, đây là giấc mơ, đây là hoài niệm.
Với Henry, tất cả đều có vị đường.
Addie hôn anh, cô cũng có vị đường.
Chiếc vòng xanh lá đưa họ tới Ký ức, nơi hóa ra là một kính vạn hoa ba chiều làm bằng kính màu, một tác phẩm điêu khắc nổi lên từ tất cả các phía và quay theo mỗi bước chân.
Họ giữ lấy nhau khi thế giới oằn mình rồi vươn thẳng rồi lại ngả nghiêng xung quanh. Dù chẳng ai nói ra, nhưng cả hai, anh nghĩ thế, đều mừng rỡ khi bước ra.
Nghệ thuật tràn khắp không gian buổi triển lãm. Một cánh đồng hướng dương kim loại. Một bể sáp màu tan chảy. Một tấm màn nước, mỏng như giấy và chẳng để lại gì ngoài hơi mù trên kính của anh và chút lấp lánh trên da của Addie.
Bầu Trời hóa ra nằm trong một đường hầm.
Nó được hoàn thành dưới bàn tay nghệ sĩ của ánh sáng, là một chuỗi căn phòng lồng ghép. Từ phía ngoài thì chẳng có gì nhiều, toàn những khung gỗ bị dỡ ra khỏi các công trình thô, chẳng có gì ngoài đám đinh và ốc, nhưng bên trong… bên trong có mọi thứ.
Họ sánh bước tay trong tay để không lạc mất nhau. Không gian này thì sáng lóa, không gian sau thì tối mịt tới nỗi cứ như thể thế giới bị đánh bật đi, khiến Addie run rẩy bên cạnh anh, những ngón tay siết chặt lấy cánh tay anh. Không gian tiếp theo nhợt nhạt sương mù như thể đang đi xuyên qua một đám mây, rồi tiếp theo nữa, những tơ vải mỏng như mưa rơi đổ và rơi xuống khắp nơi. Henry đưa tay qua tấm màn bạc nhỏ giọt, chúng reo như chuông.
Căn phòng cuối cùng đầy những sao.
Nơi đây là một buồng tối giống hệt nơi trước đó, nhưng lần này có hàng ngàn tia sáng như kim châm đâm xuyên không gian tối, tạo thành một dải ngân hà ngay trước tầm tay, một loạt những chòm sao uy nghi. Mặc dù nơi này gần như đen kịt, Henry có thể thấy gương mặt ngước lên của Addie và góc nụ cười của cô.
“Ba trăm năm,” cô thì thầm. “Vậy mà mày vẫn tim được ra điều mới mẻ.”
Khi họ bước ra ngoài từ phía bên kia của đường hầm, chớp mắt trước ánh trời chiều, cô kéo anh đi, rời khỏi Bầu Trời và tới cổng vòm, rồi loạt cửa lớn tiếp theo, háo hức khám phá bất kỳ điều gì đang chờ đợi phía sau.