← Quay lại trang sách

- XII - Thành phố New York-Ngày 19 tháng 9 năm 2013

Lần này, Henry tới sớm.

Anh nhận ra làm thế tốt hơn tới trễ, nhưng anh lại không muốn tới quá sớm vì như vậy còn tệ hơn, kỳ quặc hơn và… anh cần ngừng nghĩ ngợi quá nhiều về điều đó.

Anh kéo thẳng áo sơ mi, kiểm tra mái tóc của mình nhờ mặt bên chiếc xe đang đậu, rồi đi vào trong.

Nhà hàng taqueria* sáng rực và nhộn nhịp, có mái vòm xi măng với những cánh cửa ga-ra và một chiếc xe tải bán đồ ăn đậu ở góc phòng. Anh đến sớm cũng chẳng sao, vì Vanessa đã ở bên trong rồi.

Cô đổi tạp dề của người pha chế sang quần legging và váy hoa, mái tóc vàng mà anh thấy cô thường xuyên búi cao giờ xõa mềm mại ôm lấy gương mặt. Khi nhìn thấy anh, cô nở nụ cười.

“Thấy anh gọi em vui lắm,” cô nói.

Henry cười đáp lại. “Anh cũng thế.”

Họ gọi đồ ăn bằng một mảnh giấy và những chiếc bút chì nhỏ mà Henry đã không nhìn thấy kể từ sau lần chơi mini-golf* hồi mười tuổi.

Ngón tay họ cọ vào nhau khi cố chỉ vào taco còn anh thì đánh dấu. Bàn tay họ lại chạm vào nhau trên những miếng khoai tây chiên, chân đụng khẽ dưới cái bàn kim loại, mỗi lần như vậy tia sáng nhỏ lại bừng lên trong ngực anh.

Và lần này, anh không tự hỏi mình từng câu một, không quở trách mình vì từng hành động, không thuyết phục mình rằng phải nói sao cho đúng. Chẳng cần phải chọn lời lẽ thích hợp khi chẳng thể nào sai cả. Anh không cần nói dối, không cần nỗ lực, không cần phải làm bất cứ ai trừ chính bản thân, vì chính anh là đủ rồi.

Đồ ăn rất ngon, nhưng nơi này ồn ào quá, những giọng nói vọng xuống từ trần cao và Henry thì co người mỗi khi có ai đó kéo ghế trên sàn xi măng. “Xin lỗi,” anh nói, “anh biết nơi này không hay lắm.”

Anh là người chọn địa điểm, biết rằng có lẽ họ nên đi uống gì đó. Nhưng nơi này là New York, giá cocktail đắt gấp hai lần đồ ăn, mà anh thi khó có thể chi trả nổi, kể cả là cho bữa ăn này, bằng đồng lương bán sách.

“Anh giai,” cô lên tiếng, khuấy cốc agua fresca*. “Em đây làm việc ở một tiệm cà phê đấy.”

“Ít nhất thì em còn có tiền boa.”

Vanessa vờ bị sốc. “Hả, họ không boa cho người bán sách à?”

“Không.”

“Kể cả khi anh giới thiệu một cuốn sách hay?”

Anh lắc đầu.

“Đúng là tội ác,” cô nói. “Anh nên đặt một cái lọ ở quầy.”

“Thế anh nên nói gì đây?” Anh gõ những ngón tay lên bàn. “Sách nuôi dưỡng những bộ óc đói khát. Tiền boa nuôi dưỡng mèo?”

Vanessa phá lên cười, đột ngột và rạng rỡ. “Anh vui tính thật.”

“Thế ư?”

Cô ấy le lưỡi. “Đang cầu nhử lời khen đó hả?”

“Không,” anh nói. “Tò mò thôi mà. Em thấy gì ở anh?”

Vanessa mỉm cười, đột nhiên xấu hổ. “Anh… chà, nghe hơi sến sẩm, nhưng anh chính là những gì em vẫn tìm kiếm.”

“Là gì vây?” Anh hỏi.

Nếu cô ấy nói chân thật, nhạy cảm, chu đáo, anh hẳn sẽ tin.

Nhưng không.

Cô ấy dùng những từ như hướng ngoại, vui tính, tham vọng. Cô ấy càng nói nhiều về anh thì làn sương trong mắt càng dày, càng lan rộng, cho tới khi anh khó có thể nhận ra màu sắc bên dưới nó. Henry thắc mắc làm thế nào cô ấy có thể nhìn được như vậy, nhưng đương nhiên, cô ấy đâu thể.

Đó là trọng điểm.

*

Họ tới quán Merchant một tuần sau đó, anh, Bea và Robbie, ba ly bia và một rổ khoai tây chiên được đặt ở giữa.

“Vanessa thế nào?” Cô ấy hỏi, trong khi Robbie nhìn xoáy vào ly bia.

“Cô ấy ổn,” Henry đáp.

Đúng là thế. Anh cũng thế. Họ đều thế.

“Gần đây thấy cô ấy hơi nhiều.”

Henry nhíu mày. “Cậu là người bảo mình gạt Tabitha ra khỏi hệ thống.”

Bea giơ hai tay lên. “Biết rồi, biết rồi.”

“Mới bắt đầu mà. Cậu biết chuyện sẽ thế nào. Cô ấy…”

“Một bản sao carbon,” Robbie lầm bầm.

Henry quay sang phía cậu ấy. “Cái gì đấy?” Anh bực bội hỏi. “Nói ra đi. Mình biết người ta dạy cậu thuyết trình ra sao mà.”

Robbie nốc một ngụm bia lớn, trông đến tội nghiệp. “Mình chỉ nói cô ta là một bản sao carbon của Tabby. Gầy gò, tóc vàng…”

“Nữ tính?”

Đây là điểm nhức nhối vẫn dai dẳng đeo giữa họ, sự thật rằng Henry không gay, rằng anh bị thu hút bởi con người trước, sau đó mới là giới tính. Robbie co người, nhưng không xin lỗi.

“Ngoài ra,” Henry tiếp, “Mình không theo đuổi Vanessa. Cô ấy chọn mình. Cô ấy thích mình”

“Vậy cậu có thích cô ấy không?” Bea hỏi.

“Đương nhiên,” anh nói ngay, có hơi vội quá. Anh thích cô ấy. Đương nhiên, anh cũng thích việc cô ấy thích anh (anh mà cô ấy thấy) và theo biểu đồ Venn* giữa hai điều đó, có một góc mà chúng trùng với nhau. Anh khá chắc anh nằm trong khoảng đậm màu hơn. Đâu phải anh lợi dụng cô ấy, đúng không? Ít nhất, anh không phải người duy nhất tỏ ra nông cạn. Cô ấy cũng đang lợi dụng anh, tô vẽ hình tượng một người khác lên tấm vải cuộc đời mình. Nếu cả hai đều vây, thì đó không phải lỗi của anh… nhỉ?

“Bọn mình chỉ muốn cậu hạnh phúc,” Bea nói. “Sau tất cả những gì đã xảy ra, đừng… vội vã quá.”

Nhưng lần này, anh không phải người cần chậm lại.

Henry tỉnh lại vào sáng hôm sau trước những chiếc bánh kếp rắc vụn sô-cô-la và một ly nước cam, một tờ giấy nhắn viết tay trên quầy cạnh chiếc đĩa có vẽ hình trái tim và một chữ V. Cô ấy đã ngủ lại ba đêm gần đây, lần nào cũng để thứ gì đó lại. Một chiếc áo cánh. Một đôi giày. Một chiếc bàn chải đánh răng cắm trong cốc cạnh bồn rửa.

Bạn bè nhìn anh chằm chằm, làn sương mỏng cuộn trong mắt họ. Anh biết rằng họ quan tâm, rằng họ yêu quý mình, rằng họ chỉ muốn anh có được những gì tốt nhất. Giờ thì họ phải vậy, nhờ giao kèo cả.

“Đừng lo,” anh nói, nhấp một ngụm bia. “Mình sẽ tiến chậm thôi.”

* * *

“Henry…”

Anh lơ mơ ngủ khi cảm thấy cô ấy lướt móng tay sơn bóng dọc lưng mình.

Tia sáng xám nhạt yếu ớt tràn qua cửa sổ.

“Hửm?” Anh cất tiếng, lăn sang một bên.

Vanessa một tay đỡ đầu mình, mái tóc vàng tràn ra trên gối. Anh tự hỏi cô ấy đã ngả người như thế này bao lâu, đợi chờ anh thức dậy trước khi cuối cùng cũng lên tiếng.

“Em phải nói với anh điều này.” Cô nhìn anh, đôi mắt phủ bạc vì thứ ánh sáng đục. Anh bắt đầu sợ thứ ánh sáng ấy, làn sương mỏng bám theo anh từ khuôn mặt này tới khuôn mặt khác.

“Gì vậy?” Anh hỏi, chống một khuỷu tay lên. “Có gì không ổn à?”

“Không có gì. Em chỉ…” Cô ấy nở nụ cười. “Em yêu anh.”

Điều đáng sợ là cô ấy nói ra điều đó nghe như cô ấy có ý như thế thật.

“Anh không cần phải đáp lại đầu. Em biết là còn sớm. Em chỉ muốn cho anh biết thôi.”

Nói đoạn cô rúc vào anh.

“Em chắc chứ?” Anh hỏi. “Ý của anh là… mới được một tuần.”

“Thì sao đâu?” Cô đáp lại. “Anh sẽ biết khi mình biết. Còn em thì biết rồi.”

Henry nuốt khan, rồi hôn lên thái dương cô. “Anh đi tắm đã nhé.”

Anh đứng dưới làn nước nóng lâu hết mức có thể, tự hỏi mình nên đáp lại thế nào, liệu có thể và có cách nào để thuyết phục Vanessa rằng đây không phải tình yêu mà chỉ là sự ám ảnh, dù đương nhiên điều đó cũng không đúng sự thật. Anh đã lập giao kèo. Anh đã đặt ra các quy tắc. Đây là thứ anh muốn.

Phải không?

Anh tắt nước, quấn khăn tắm quanh eo và ngửi thấy mùi khói.

Không phải mùi khi que diêm thắp lên ngọn nến, hay một thứ gì đó sôi sục trên bếp lò, mà là thứ mùi khét của thứ gì đó đáng lẽ không nên bị bỏ vào lửa nhưng lại đang cháy rồi.

Henry xông ra hành lang, thấy Vanessa đang đứng trong bếp, cạnh quầy, với hộp diêm trong tay và hộp giấy đựng những món đồ của Tabitha cháy rực trong bồn rửa.

“Em đang làm gì vậy?” Anh gặng hỏi.

“Anh đang giữ lấy quá khứ,” cô ấy nói, quẹt một que diêm khác và ném nó vào hộp. “Giữ lấy theo nghĩa đen. Anh giữ hộp này suốt từ khi chúng ta bên nhau.”

“Anh mới biết em được có một tuần!” Anh hét lên, nhưng cô vẫn tiếp tục.

“Anh xứng đáng với những thứ tốt đẹp hơn. Anh xứng đáng được hạnh phúc. Anh xứng đáng được sống trong hiện tại. Thế này là tốt. Thế này là chấm dứt. Thế này là…”

Anh hất những que diêm khỏi tay cô và đẩy cô ra, với tay mở vòi nước.

Nước xối vào hộp tạo nên những tiếng xèo xèo, khiến một làn khói bốc lên khi ngọn lửa lịm đi.

“Vanessa,” anh nghiến răng, “Anh muốn em đi ngay.”

“Đi về ư?”

“Đi hẳn ấy.”

“Henry,” cô lên tiếng, chạm vào cánh tay anh. “Em đã làm gì sai?”

Anh có thể vin vào làn khói vẫn luẩn quẩn trong bồn rửa bát của mình, hoặc việc mọi thứ tiến triển quá nhanh, hoặc sự thật rằng khi nhìn anh, cô ấy thấy một người hoàn toàn khác. Nhưng thay vì thế, anh chỉ nói, “Không phải do em. Là do anh.”

“Không, không đâu,” nước mắt chảy dài trên gương mặt cô ấy.

“Anh cần chút không gian, được chứ?”

“Em xin lỗi,” cô nức nở, bám lấy anh. “Em xin lỗi. Em yêu anh.”

Tay chân cô quấn chặt lấy eo anh, đầu vùi vào vai. Trong một thoáng, anh nghĩ mình phải dùng sức mới tách được cô ra.

“Vanessa, đi thôi.”

Anh dẫn cô ấy đi, trông cô ấy tuyệt vọng và suy sụp. Cô ấy trông giống những gì anh cảm thấy vào cái đêm thực hiện giao kèo, khiến trái tim anh đau nhói khi nghĩ đến cảnh cô ấy sẽ phải ra đi với nỗi mất mát ấy, nỗi cô độc ấy.

“Anh quan tâm tới em,” anh nói, nắm lấy vai cô. “Anh quan tâm tới em, thật đấy.”

Gương mặt cô sáng lên, chỉ một chút. Một thân cây héo hứng được chút nước ngọt. “Vậy anh không giận ư?”

Đương nhiên là anh đang giận đién lên.

“Không, anh không giận.”

Cô vùi mặt vào ngực anh, còn anh vuốt tóc cô.

“Anh quan tâm tới em.”

“Đúng thế.” Anh gỡ mình ra. “Anh sẽ gọi cho em. Anh hứa.”

“Anh hứa,” cô lặp lại khi anh giúp cô dọn đồ của mình.

“Anh hứa,” anh nói khi dẫn cô ra hành lang, rồi ra ngoài.

Cánh cửa khép lại giữa họ. Henry dựa lưng vào nó, sụp xuống khi còi báo khói cuối cùng cũng kêu lên.