← Quay lại trang sách

- XIII - Thành phố New York-Ngày 23 tháng 10 năm 2013

“Đêm điện ảnh!”

Robbie tung người lên chiếc sô-pha của Henry như một con sao biển, tay chân dài phơi lên lưng ghế và hai bên. Bea đảo mắt và đẩy cậu ấy sang một bên. “Chừa chỗ đi.”

Henry nhấc cái túi ra khỏi lò vi sóng, tung nó từ tay này qua tay kia cho bớt hơi nóng. Anh đổ bỏng ngô vào bát.

“Phim nào?” Anh hỏi, vòng qua quầy.

“The Shining.”

Henry rên rỉ. Anh chẳng bao giờ ưa nổi mấy phim đáng sợ, nhưng Robbie thích có lý do để la hét, coi mọi thứ như một màn biểu diễn theo kiểu khác. Mà tuần này, quyền chọn lựa thuộc về cậu ấy.

“Halloween rồi!” Robbie phản pháo.

“Mới hai mươi ba nhé,” Henry kêu lên, nhưng Robbie coi những ngày lễ và sinh nhật giống y như nhau, kéo dài từ ngày sang tuần, đôi khi là cả mùa.

“Lên danh sách đồ hóa trang đi,” Bea nói.

Anh thầm nghĩ việc hóa trang cũng giống xem phim hoạt hình, đều là những thứ được yêu thích khi còn là trẻ con, trước khi bước sang mảnh đất hoang của tuổi thiếu niên cay đắng, thời kỳ mỉa mai của tuổi chớm hai mươi. Rồi sau đó, kỳ diệu làm sao, nó lại trở về cảnh giới của sự chân thật và hoài niệm. Một chốn đáng tò mò.

Robbie tạo dáng trên sô-pha. “Ziggy Stardust,” cậu ấy nói, khá có lý. Cậu ấy đã dành mấy nám qua làm việc với các hóa thân khác nhau của Bowie*. Năm ngoái là Công Tước Trắng Gầy Gò.

Bea tuyên bố cô ấy sẽ là Robert Hải Tặc Hãi Hùng, cố tình chơi chữ. Robbie thì vươn tới, lấy một cái máy ảnh trên bàn cà phê của Henry, chiếc Nikon cổ điển hiện đang đóng vai cái chặn giấy. Cậu ấy ngửa cổ lên, nhìn xoáy vào Henry qua ống kính ngắm từ dưới lên.

“Còn cậu thì sao?”

Henry luôn thích Halloween, không phải về tính đáng sợ của nó, mà là cái cớ để thay đổi, được làm một người khác. Robbie bảo anh nên làm diễn viên luôn đi, như thế họ có thể hóa trang quanh năm suốt tháng, nhưng ý nghĩ về cuộc sống trên sàn diễn khiến anh nôn nao. Anh đã từng là Freddie Mercury, rồi Gã thợ làm mũ khùng, rồi Tuxedo Mặt nạ, rồi Joker.

Nhưng hiện tại, anh cảm thấy mình giống như kẻ khác.

“Minh đã hóa trang sẵn rồi,” anh nói, chỉ vào cái quần jeans đen thường ngày và cái áo chật. “Không đoán được mình là ai à?”

“Peter Parker?” Bea đoán mò.

“Một người bán sách?”

“Harry Potter giữa khủng hoảng khi gần hết một phần tư cuộc đời?”

Henry phá lên cười, lắc đầu.

Bea nheo mắt. “Cậu chưa chọn gì hết, đúng không?”

“Chưa,” anh thừa nhận, “nhưng mình sẽ chọn.”

Robbie vẫn đang nghịch máy ảnh. Cậu ấy xoay nó khắp nơi, mím môi và bấm máy. Nó vang lên âm thanh trống rỗng. Không có phim. Bea lấy nó ra khỏi tay cậu ấy.

“Sao cậu không chụp ảnh nữa?” Cô ấy hỏi. “Cậu chụp đẹp lắm.”

Henry nhún vai, không dám chắc cô ấy nói có thật lòng không. “Có lẽ để kiếp sau đi,” anh đáp, trao cho họ mỗi người một cốc bia.

“Cậu vẫn chụp được mà, cậu biết chứ. Chưa quá muộn đâu,” cô ấy nói.

Có lẽ thế, nhưng nếu anh bắt đầu bây giờ, những bức ảnh anh chụp sẽ có chỗ đứng riêng, được đánh giá hay dở vì chính giá trị của chúng hay không? Hay từng bức, từng bức chỉ mang theo điều ước của anh? Liệu rằng mọi người có được nhìn thấy những tấm hình mà họ muốn nhìn thấy, thay vì những tấm hình mà anh chụp không? Liệu anh có thể tin họ như vậy không?

Phim bắt đầu chạy, Robbie khăng khăng đòi tắt hết đèn, ba người họ chen chúc trên băng ghế. Họ bắt Robbie bỏ bát bỏng ngô lên trên bàn để cậu ấy không hất tung nó ngay từ khoảnh khắc đáng sợ đầu tiên, để Henry không phải nhặt nhạnh từng hạt sau khi họ ra về. Cậu ấy dành cả tiếng sau đó đánh mắt mỗi lần nhạc phim rền rĩ tiếng nhạc cảnh báo.

Khi cậu bé lái xe ba bánh trên hành lang, Bea lầm bầm, “Không, không, không,” Robbie nghiêng người về phía trước, đổ về phía nỗi sợ, còn Henry vùi mặt vào vai cậu ấy. Hai cô bé song sinh xuất hiện, tay trong tay, còn Robbie thì tóm lấy chân Henry.

Khi giây phút đó trôi qua, khi nỗi sợ hãi đã tạm lắng, tay của Robbie vẫn đặt trên đùi anh. Chẳng khác nào một chiếc cốc vỡ ghép lại, những mảnh sắc cạnh xếp vào nhau vừa khớp… đương nhiên, sai rồi.

Henry đứng dậy, cầm lấy bát bỏng ngô đã hết và đi vào bếp.

Robbie vung chân qua lưng ghế. “Để mình giúp.”

“Bỏng ngô thôi mà,” Henry ngoái lại nói khi đi vòng qua góc. Anh xé lớp vỏ nilon ra, lắc túi. “Khá chắc tớ chỉ cần bỏ túi vào lò vi sóng rồi ấn nút.”

“Cậu luôn bật quá lâu ấy,” Robbie nói ngay đằng sau anh.

Henry tung cái túi vào lò vi sóng và đóng nó lại. Anh ấn nút Bật, quay ra cửa. “Hóa ra giờ cậu là cảnh sát bỏng ng…”

Anh không có cơ hội nói nốt trước khi miệng Robbie dán lên mình. Henry nấc vào một hơi, kinh ngạc vì nụ hôn đột ngột, nhưng Robbie không tách ra. Câu ấy đẩy anh vào quầy, hông kể sát hông, tay lướt theo quai hàm khi nụ hôn sâu sắc hơn.

Đây rồi, nụ hôn này đầy còn tuyệt diệu hơn mọi đêm khác.

Tuyệt diệu hơn sự chú ý của cả trăm người lạ.

Đây là sự khác biệt giữa giường khách sạn và nhà.

Robbie cứng nhắc cọ vào anh, lồng ngực Henry nhức nhối vì ham muốn và lao theo nó mới dễ dàng làm sao, anh lại rơi vào lần nữa, trở lại với hơi ẩm thân thuộc của nụ hôn này, cơ thể này và sự êm dịu của điều có thật.

Nhưng đó là vấn đề.

Chuyện này từng là thật. Chuyện giữa họ từng là thật. Nhưng giống mọi chuyện khác trong đời Henry, nó kết thúc rồi. Trong thất bại.

Anh rời khỏi nụ hôn khi những hạt ngô đầu tiên nổ.

“Mình đã đợi hàng tuần để làm thế này,” Robbie thì thầm, má ửng hồng, mắt sáng ngời. Nhưng chúng không trong. Làn sương thổi qua chúng, che mờ màu xanh dương rực rỡ.

Henry nhả ra hơi thở run rẩy, dụi mắt sau cặp kính.

Túi bỏng ngô lạo xạo và nổ lụp bụp, Henry kéo Robbie vào hành lang, tránh xa Bea và tiếng nhạc phim kinh dị. Robbie lại bắt đầu tiến về anh, cho rằng đây là lời mời gọi. Nhưng Henry đẩy tay cậu ấy ra, giữ bạn mình lại. “Không nên đâu.”

“Không hề,” Robbie nói. “Mình yêu cậu. Vẫn luôn như vậy.”

Nghe quá chân thành, quá thực, Henry phải nhắm chặt mắt lại để tập trung. “Thế sao cậu lại chia tay mình?”

“Hả? Mình không biết. Hồi đó cậu khác, lúc đó chúng ta không hợp.”

“Tại sao?” Henry gặng hỏi.

“Cậu không biết cậu muốn gì.”

“Mình muốn cậu. Mình muốn cậu hạnh phúc.”

Robbie lắc đầu. “Không thể chỉ là về đối phương được. Cậu cũng phải là ai đó nữa. Cậu phải biết mình là ai. Hồi đó, cậu không biết.” Cậu ấy mỉm cười. “Nhưng giờ cậu biết rồi.”

Nhưng chuyên là thế đấy.

Anh đâu có biết.

Henry chẳng hay biết mình là ai, bây giờ thì cũng chẳng có ai hay.

Anh chỉ thấy lạc lối. Nhưng đây là con đường anh sẽ không chọn.

Anh và Robbie là bạn bè trước khi tiến xa hơn, rồi lại là bạn bè hàng năm trời sau khi Robbie chọn chấm dứt, khi Henry vẫn còn yêu cậu ấy.

Giờ thì sự đảo chiều, Robbie phải tìm được cách để bước tiếp, hoặc ít nhất là tìm được cách để đẩy tương tư thành tình yêu, như cách Henry đã làm với tình cảnh của mình hồi đó.

“Làm bỏng ngô lâu thế à?” Bea hét lên.

Mùi cháy bốc ra từ lò vi sóng, Henry xô Robbie ra, đi vào bếp, ấn nút dừng và lấy cái túi ra.

Nhưng anh trễ rồi.

Bỏng ngô bị cháy đến nỗi chẳng thể làm gì được nữa.