- XIX - Thành phố New York-Ngày 18 tháng 3 năm 2014
Chỉ còn một khu triển lãm cuối cùng.
Theo ánh sáng mỏng dần, Henry và Addie trao đi chiếc vòng màu xanh dương và bước vào một không gian hình thành từ thủy tinh acrylic. Những vách tường trong suốt nổi lên thành hàng. Chúng khiến anh nhớ tới những cái kệ trong thư viện, hoặc trong cửa hàng, nhưng trên đó không có sách mà chỉ có một tấm biển nổi lên trên đầu họ với dòng chữ:
BẠN CHÍNH LÀ NGHỆ THUẬT
Những bát sơn màu nê-ông được đặt ở mọi lối đi và hiển nhiên, những vách tường bị bao phủ với đủ loại dấu ấn. Chữ ký, hình vẽ tháu, dấu bàn tay và hoa văn.
Một số trong chúng chạy suốt chiều dài bức tường, trong khi số khác thì nép mình vào trong những dấu ấn lớn hơn như bí mật. Addie nhúng ngón tay vào bát sơn xanh lá, đưa lại phía bức tường. Cô ấy vẽ một vòng xoắn ốc, một dấu ấn đơn lẻ sẽ nở rộng mãi. Nhưng tới vòng tròn thứ tư, vòng đầu tiên đã bắt đầu phai mờ, rơi xuống như viên sỏi biến mất dưới làn nước sâu.
Không được rồi, nó lại bị xóa đi.
Gương mặt cô chẳng nao núng, không thất vọng, nhưng anh có thể thấy nỗi buồn trước khi nó biến mất theo tiếng thở dài.
Sao em có thể chịu đựng nổi? Anh muốn hỏi. Nhưng thay vì làm thế, anh nhúng tay vào bát sơn xanh, vươn tới trước cô, nhưng anh không vẽ gì cả mà chỉ chờ đợi, giơ tay trước mặt kính.
“Đặt tay em lên tay anh đi,” anh nói, cô do dự một lát trước khi áp lòng bàn tay mình lên mu bàn tay anh, phủ những ngón tay lên những ngón tay. “Đó,” anh nói, “giờ chúng ta vẽ được rồi.”
Cô nắm tay anh, kéo ngón trỏ lên mặt kính, để lại một dấu vết duy nhất, một đường xanh lá. Anh có thể cảm nhận được không khí nghẹn lại trong lồng ngực cô, có thể cảm thấy sự cứng nhắc đột ngột từ tứ chi của người kia khi cô đợi dấu vết biến mất.
Nhưng nó vẫn còn đó.
Nó lưu lại, nhìn lại họ bằng thứ sắc màu chẳng biết sợ hãi.
Sau đó, có điều gì vỡ òa trong cô.
Cô vẽ thêm dấu thứ hai, rồi thứ ba, phá lên cười tới hổn hển, rồi với bàn tay giữ tay anh, ghì trên mặt kính, Addie bắt đầu vẽ. Lần đầu tiên sau ba trăm năm, cô vẽ được những chú chim, cây cối, vườn cây, xưởng gỗ, thành phố và đôi mắt. Những hình ảnh tràn ra khỏi cô, xuyên qua anh đổ vào bức tường với sự khẩn thiết vụng về, mãnh liệt. Cô đang cười lớn, nước mắt chảy ròng ròng trên đôi gò má. Anh muốn lau chúng đi, nhưng tay anh giờ là tay cô, còn cô đang vẽ.
Sau đó, cô nhúng ngón tay anh vào sơn, đưa nó tới khung kính; lần này, cô nguệch ngoạc viết chậm, từng chữ từng chữ một.
Tên của cô.
Nó nằm đó, nép mình giữa bao nhiêu hình vẽ.
Addie LaRue.
Mười chữ cái, hai từ. Nó không khác gì hàng trăm vết tích họ đã để lại, anh thầm nghĩ thế, nhưng lại khác. Anh biết.
Tay cô tuột ra khỏi anh. Cô vươn tới, đưa những ngón tay lướt qua con chữ. Trong một thoáng, cái tên bị xóa mờ, những vệt xanh lướt dài trên kính. Nhưng khi ngón tay cô rời đi, nó lại trở về, không bị hủy hoại, không thay đổi.
Rồi, có gì đó trong cô đổi khác. Nó đảo lộn cô như cách những cơn bão đảo lộn anh, nhưng theo kiểu khác, không đen tối mà rực rỡ, đột ngột sắc sảo, xuyên phá.
Sau đó, cô kéo anh đi. Xa khỏi mê cung, xa khỏi những con người tỏa ra dưới bầu trời không sao, xa khỏi lễ hội nghệ thuật và hòn đảo, anh chợt nhận ra cô không kéo anh đi xa thứ gì cả, mà là hướng về cái gì đó.
Hướng về con phà.
Hướng về tàu điện ngầm.
Hướng về Brooklyn.
Hướng về nhà.
Suốt chặng đường, cô giữ chặt lấy Henry, những ngón tay họ đan cài, màu sơn xanh dính đầy cả mấy bàn tay. Khi họ leo lên cầu thang, chỉ lúc anh mở cửa cô mới chịu buông ra, xông qua anh thẳng vào căn hộ. Anh tìm thấy cô trong phòng ngủ, đang rút một cuốn sổ màu xanh dương khỏi giá sách, chộp lấy một cây bút từ trên bàn. Cô nhét chúng vào tay anh, Henry khuỵu vào mép giường, gập bìa một trong những cuốn sổ anh chẳng bao giờ dùng đến, còn cô hổn hển quỳ xuống bên cạnh anh.
“Làm lại đi,” cô nói.
Anh đưa đầu bút bi lên trang giấy trắng và viết tên cô, dòng chữ díu chặt nhưng cẩn thận.
Addie LaRue.
Nó không biến mất, không phai mờ, chỉ nằm đơn độc giữa tờ giấy. Henry ngẩng đầu nhìn, đợi cô tiếp tục ra mệnh lệnh kế tiếp. Cô nhìn xuống qua vai anh, vào con chữ.
Addie hắng giọng.
“Đây là cách mọi chuyện bắt đầu,” cô nói.
Còn anh bắt đầu viết.