← Quay lại trang sách

- II - Thành phố New York-Ngày 19 tháng 3 năm 2014

Addie dựa vào cửa sổ, ngắm mặt trời mọc trên Brooklyn.

Cô quấn những ngón tay quanh cốc trà, tận hưởng nhiệt độ trong lòng bàn tay. Tấm kính mờ hơi sương vì lạnh giá, đuôi của mùa đông bám lấy rìa của ngày hôm nay. Cô tròng vào một trong những chiếc áo nỉ của Henry, có in logo của Columbia. Nó có mùi của anh. Mùi sách cũ và cà phê mới.

Chân trần trở lại phòng ngủ, nơi Henry đang nằm sấp, cánh tay gập dưới gối, má ngửa lên. Trong khoảnh khắc đó, anh trông quá giống Luc, nhưng cũng chẳng giống chút nào. Sự tương đồng giữa họ dao động như những cái bóng chồng lên nhau. Những lọn tóc của anh tỏa ra như lông vũ trên gối trắng, hạ thấp dần thành lớp xù ở gáy. Lưng anh nâng lên rồi hạ xuống, nhịp nhàng theo từng bước chân của giấc ngủ nông và êm.

Addie đặt cốc xuống chiếc bàn cạnh giường, giữa kính của Henry và chiếc đồng hồ da. Cô đưa tay lên vành kim loại tối, những con số vàng nổi bật trên nền đen. Nó lật ngửa dưới tay cô, để lộ dòng chữ nhỏ ở mặt dưới.

Sống tốt nhé.

Cơn run rẩy nhè nhẹ chạy qua cô, cô định nhặt nó lên thì Henry rên rỉ vào trong gối, khẽ phản đối buổi sáng đã đến.

Addie mặc kệ chiếc đồng hồ, trèo trở lại giường bên cạnh anh. “Chào anh.”

Anh chộp lấy kính, đeo chúng lên và nhìn cô, mỉm cười. Đây là khoảnh khắc không bao giờ nhàm chán. Sự nhận biết. Hiện tại gập lên trên quá khứ thay vì tẩy xóa và thay thế nó. Anh kéo lưng cô vào mình.

“Chào em,” anh thì thầm vào tóc cô. “Mấy giờ rồi?”

“Gần tám giờ.”

Henry rên lên, siết chặt vòng tay hơn nữa. Anh thật ấm, Addie mở miệng ước họ có thể ở đây suốt cả ngày. Nhưng anh đã tỉnh mất rồi, nguồn năng lượng không ngơi nghỉ đó vòng quanh anh như dây thừng. Cô có thể cảm nhận được nó từ sự căng thẳng của bắp tay và trọng tâm khẽ dịch chuyển rất nhẹ.

“Em nên về thôi,” cô nói, vì cho rằng đó là điều mình nên nói khi ở trên giường ai đó. Khi họ nhớ ra tại sao bạn lại ở đó. Nhưng cô không nói “Em nên về nhà”, Henry cảm nhận được cái từ bị bỏ ra đó.

“Em sống ở đâu?” Anh hỏi.

Chẳng đâu cả, cô nghĩ. Mọi nơi.

“Em xoay xở được. Thành phố có đầy giường.”

“Nhưng em không có nơi nào cho riêng mình.”

Addie nhìn xuống chiếc áo mượn được, tổng toàn bộ tài sản hiện tại của cô đang treo ở cái ghế gần đó nhất. “Không có.”

“Thế thì em có thể ở đây.”

“Ba lần hẹn, anh đã đề nghị em ở chung?”

Henry phá lên cười, đương nhiên là đột ngột rồi. Nhưng đây khó có thể coi là điều lạ kỳ nhất trong cuộc đời của cả hai người họ.

“Hay anh đề nghị em sống ở đây nhé, tạm thời thôi.”

Addie không biết phải nói gì. Trước khi cô có thể nghĩ ra điều gì đó, anh ra khỏi giường, kéo mở ngăn tủ phía dưới. Anh đẩy những thứ bên trong sang một bên, đào ra một khoảng trống. “Em có thể để đồ vào đây.”

Anh nhìn cô, đột nhiên băn khoăn. “Em có đồ chứ?”

Cô sẽ giải thích, sau cùng cô sẽ làm vậy, về từng chi tiết trong lời nguyền, cách nó xoắn vặn quanh cô. Nhưng anh vẫn chưa biết về chúng, cũng không cần phải biết. Với anh, câu chuyện của cô chỉ vừa bắt đầu.

“Chẳng quan trọng gì đâu, sở hữu nhiều hơn những thứ mình giữ được để làm gì khi mà chẳng có chỗ để chứa chúng.”

“Chậc, nếu em có gì, nếu em muốn có gì, thì có thể để ở đây.”

Dứt lời, anh díp mắt đi vào phòng tắm, cô nhìn chằm chằm vào khoảng trống anh chừa cho mình, tự hỏi chuyện gì sẽ xảy ra nêu cô bỏ đồ đạc vào đó. Liệu chúng có biến mất ngay không? Hay từ từ, lặng lẽ như những cái tất bốc hơi khỏi máy sấy? Cô chưa từng giữ được cái gì lâu dài. Trừ chiếc áo khoác da và cái nhẫn gỗ mà cô biết là do Luc muốn cô có cả hai thứ đó, ràng buộc chúng với cô dưới dạng những món quà.

Cô quay đi, xem xét bộ đồ treo trên ghế.

Chúng nhuốm đầy sơn từ High Line. Vệt màu xanh trên áo, đốm màu tím trên đầu gối quần jeans. Cả bốt của cô cũng lâm tấm màu vàng và xanh dương. Cô biết những vệt sơn sẽ phai màu, bong ra như bùn khô, hoặc bị trôi đi theo thời gian, như đúng ra ký ức phải như vậy.

Chúng ở đó, rồi dần dần, biến mất.

Cô mặc lại bộ đồ hôm qua, cầm chiếc áo da lên, nhưng thay vì choàng nó lên mình, cô cẩn thận gập lại và đặt vào ngăn tủ trống. Nó nằm đó, bao bọc trong khoảng không gian trống đang chờ được lấp đầy.

Addie đi vòng quanh giường, suýt giẫm phải cuốn sổ.

Nó mở ra trên sàn, hẳn đã rơi khỏi giường đêm qua. Cô cẩn thận nâng nó lên, như thể nó làm bằng tro và tơ nhện thay vì giấy và keo. Cô có phần trông chờ nó nát ra dưới tay mình, nhưng cuốn sổ vẫn nguyên lành. Khi thử lật trang bìa, cô thấy mấy trang đầu đã kín chữ. Addie thử thêm chút nữa, đưa tay vuốt qua những con chữ, cảm nhận vết bút hằn và những tháng năm ẩn sau từng từ.

Đây là cách mọi chuyện bắt đầu, anh viết dưới tên cô.

Điều đầu tiên cô vẫn còn nhớ là chuyến đi tới chợ. Cha cô ngồi bên cạnh, xe hàng chất đầy những món đồ ông làm…

Cô nín thở và đọc, tiếng nước từ vòi hoa sen tí tách, khe khẽ lấp đầy căn phòng.

Cha kể chuyện cho cô. Cô không nhớ từng từ nhưng lại nhớ cách ông kể…

Addie ngồi đó, đọc cho tới khi chẳng còn gì, những dòng viết tay đã nhường chỗ cho từng trang, từng trang trắng, đang chờ được lấp kín.

Khi nghe thấy tiếng Henry tắt nước, cô bắt mình đóng cuốn sổ, nhẹ nhàng, gần như cung kính đặt nó trở lại giường.