- III - Fécamp, Pháp-Ngày 29 tháng 7 năm 1778
Thử nghĩ mà xem, cô đã suýt sống tới lúc chết mà chưa từng thấy biển.
Nhưng chẳng quan trọng. Addie đã ở đây rồi, vách đá nhạt dâng lên bên tay phải cô như vệ binh canh gác bờ biển nơi cô ngồi, váy trải rộng trên nền cát. Cô nhìn ra xa, bờ biển nhường chỗ cho mặt nước, mặt nước lui bước trước bầu trời. Đương nhiên, cô đã từng thấy những tấm bản đồ, nhưng giấy mực không thể sánh được với cảnh thực. Với mùi muối, tiếng rì rầm của sóng, lực hút thôi miên của thủy triều. Với chiều rộng và chiều sâu của biển, với nhận thức rằng ở đâu đó bên kia đường chân trời, vẫn còn nhiều hơn nữa.
Còn một thế kỷ nữa cô mới vượt Đại Tây Dương, khi đó, cô sẽ tự hỏi những tấm bản đồ có sai không, sẽ bắt đầu nghi ngờ tính chân thực của đất liền. Nhưng ở đây, ngay lúc này, Addie đang bị mê hoặc.
Ngày xửa ngày xưa, thế giới của cô chỉ vẻn vẹn trong ngôi làng nhỏ giữa trung tâm nước Pháp. Nhưng nó dần lớn hơn. Tấm bản đồ của cuộc đời cô trải rộng, vén lên những ngọn đồi, những thung lũng, những thị trấn, những thành phố, những biển khơi. Vén lên Le Mans. Vén lên cả Paris hoa lệ. Và nơi này.
Cô đã đến Fécamp được gần một tuần, lang thang suốt mấy ngày giữa bến tàu và thủy triều. Nếu có ai để ý thấy một cô gái lạ đi một mình trên cát, họ cũng thấy nhắc nhở cô là chuyện không hợp lẽ. Addie ngắm những con thuyền đến và đi, tự hỏi nơi chúng sẽ tới là nơi nào; cũng tự hỏi rằng sẽ như thế nào nếu cô leo lên một trong số chúng, nó sẽ đưa cô đến nơi đâu. Ở Paris, tình trạng thiếu hụt thực phẩm đang ngày càng tồi tệ, các hình phạt tồi tệ hơn, mọi thứ đều dần trở nên tồi tệ hơn. Sự căng thẳng cũng đã lan ra khỏi thành phố, bầu không khí lo sợ còn vươn xa tới tận đây, vùng duyên hải. Thêm lý do để dong buồm đi xa, Addie tự nói với chính mình.
Ấy thế nhưng.
Có điều gì đó luôn níu cô ở lại.
Hôm nay, điều đó là cơn bão đang kéo đến. Nó gào rú ngoài biển, cào xé bầu trời. Đây đó, mặt trời lách qua được một chút, để sợi nắng cháy rơi xuống mặt nước xám xịt. Cô với lấy cuốn sách, nằm xuống bờ cát cạnh mình, bắt đầu đọc lại.
Cuộc vui đã tàn. Như ta nói trước,
Diễn viên chốn này là tinh linh tuốt
Đang tan trong gió, hòa mình vào nó:
Đây là vở Bão tố của Shakespeare. Thi thoảng, cô sẽ bị vấp vì lời ca của nhà biên kịch, phong cách lạ thường, hợp vần tiếng Anh và hệ đo lường theo mét vẫn còn xa lạ với trí óc. Nhưng cô đang học và đôi lúc còn thấy mình bị cuốn theo giai điệu.
Giống như cảnh trí huy hoàng trước mắt
Tháp nhọn mây giăng, cung điện nguy nga
Đền thờ uy nghi, hay chính địa cầu vĩ đại…
Đôi mắt cô dần nheo lại để đối chọi với ánh sáng đang tàn dần.
Những gì thừa hưởng, rồi sẽ biến mất
Như vở kịch vô thường này tan biến
Chẳng để lại chút dấu vết về sau…
“Chúng ta là công cụ như giấc mơ thôi,” giọng nói thân quen vang lên từ sau cô. “Đời ngắn ngủi quây tròn trong giấc ngủ.” Giọng nói êm ái như tiếng cười nén thở. “Chà, không phải cuộc đời nào cũng thế.”
Luc phủ lên cô như một cái bóng.
Cô vẫn chưa tha thứ cho hắn vì sự thô bạo vào cái đêm ở Villon. Giờ cô vẫn chuẩn bị để đương đầu với điều tương tự, mặc dù họ đã gặp nhau rất nhiều lần trong những năm qua, vờ như lập một thỏa thuận đình chiến.
Nhưng cô biết rõ, rằng tốt hơn hết là đừng tin dù hắn ngồi xuống nền cát cạnh cô, cánh tay lơ đễnh đặt trên đầu gối, một hình ảnh tiêu biểu cho vẻ thanh lịch uể oải, kể cả ở đây. “Cô biết không, ta đã ở đó khi cậu ta viết dòng này.”
“Shakespeare ư?” Cô không giấu nổi sự kinh ngạc.
“Cô nghĩ cậu ta sẽ gọi tới ai khi đêm tàn, khi lời ca không chịu đến?”
“Ngài nói dối.”
“Ta khoe mẽ mới đúng,” hắn nói. “Hai điều đó không giống nhau. William của chúng ta tìm kiếm đặc ân, ta buộc phải tuân theo.”
Bão đang lao tới, tấm màn mưa tung về phía bờ biển. “Ngài thật sự coi mình như vậy ư?” Cô hỏi, rũ cát ra khỏi cuốn sách. “Như một nhà hảo tâm tuyệt vời?”
“Đừng hờn dỗi chỉ vì cô chọn sai.”
“Thực vậy ư?” Cô bật lại. “Sau cùng, tôi tự do.”
“Và bị lãng quên.”
Nhưng cô đã chuẩn bị cho cú đánh này. “Mọi thứ phần lớn đều bị lãng quên.” Addie nhìn ra biển.
“Adeline,” hắn gắt lên, “cô thật sự rất cứng đầu. Tuy nhiên, giờ vẫn chưa tới một trăm năm. Ta tự hỏi cô sẽ cảm thấy thế nào sau một trăm năm nữa.”
“Tôi không biết,” cô thản nhiên đáp lại. “Chắc tới lúc đó ngài sẽ phải hỏi tôi.”
Cơn bão đã tiến tới bờ biển. Những hạt nước đầu tiên bắt đầu rơi, Addie ép cuốn sách vào lồng ngực, che chở cho các trang giấy khỏi ướt.
Luc đứng dậy. “Đi với ta,” hắn nói, giơ tay ra. Đó không phải lời mời mà là một mệnh lệnh, nhưng điềm báo về cơn mưa đã biến thành màn nước tầm tã, còn cô thì chỉ có duy nhất một chiếc váy. Cô đứng dậy, không cần hắn giúp, phủ cát khỏi váy mình.
“Lối này.”
Hắn dẫn cô vào thị trấn, tới dưới bóng một tòa nhà, vòm tháp chuông của nó đâm xuyên đám mây bay là là dưới. Ấy là một nhà thờ.
“Ngài đùa ư?”
“Ta không phải kẻ sẽ bị ướt,” hắn nói. Đúng thế, hắn không bị ướt. Cả người cô ướt sũng khi họ tới được mái hiên đá, nhưng Luc vẫn khô ráo. Cơn mưa còn chẳng chạm vào hắn.
Hắn mỉm cười vươn tay tới cửa.
Nhà thờ có khóa cũng chẳng sao. Dù nó có quấn xích sắt thì vẫn mở ra trước hắn. Cô nhận ra rằng những ranh giới đó chẳng là gì trước bóng tối.
Không khí bên trong ngột ngạt, những bức tường đá giữ nhiệt độ mùa hè lại. Nơi này quá tối, nên chẳng thể thấy được gì ngoài hình dạng những băng ghế và bóng cây thập tự.
Luc dang tay. “Chiêm ngưỡng đi, căn nhà của Chúa.”
Giọng hắn vang vọng trong căn phòng, êm dịu và quỷ quyệt.
Addie luôn thắc mắc liệu Luc có thể đặt chân vào mảnh đất thánh không, nhưng tiếng giày của hắn nện trên sàn nhà thờ đã là câu trả lời rõ ràng.
Cô đi giữa lối đi, nhưng không thể bỏ qua sự lạ lùng của nơi này. Thiếu vắng những tiếng chuông, đàn organ, những nhóm người quần tụ để nguyện cầu, nhà thờ như bị bỏ hoang. Không còn giống nơi thờ phụng, mà giống một nấm mồ.
“Có muốn sám hối không?”
Luc di chuyển dễ dàng như cái bóng trong bóng tối. Hắn không còn ở sau cô nữa, mà giờ đang ngồi ngay hàng đầu, tay sải rộng trên lưng băng ghế, chân giơ ra trước, hai mắt cá bắt chéo lười biếng.
Addie được dạy phải quỳ gối trong nhà nguyện nhỏ bằng đá giữa trung tâm Villon, đã dành nhiều ngày gập người trên băng ghế ở Paris. Cô đã lắng nghe tiếng chuông nhà thờ, tiếng đàn organ và những lời cầu nguyện. Ẩy Thế nhưng, bất chấp tất cả, cô vẫn không thể hiểu sức hút của nơi này. Sao một mái nhà lại đưa người ta tới gần thiên đường hơn được? Nếu Chúa to lớn như vậy, tại sao lại xây những bức tường để giữ Ngài ở trong?
“Cha mẹ tôi là tín đồ,” cô lầm bầm, những ngón tay lướt trên băng ghế. “Họ luôn nhắc về Chúa. Về sức mạnh của Ngài, sự nhân từ của Ngài, ánh sáng của Ngài. Họ nói Ngài ở mọi nơi, trong mọi thứ.” Addie dừng lại trước ban thờ. “Họ rất dễ tin vào mọi điều.”
“Còn cô?”
Addie nhìn lên khung cửa sổ màu, những hình ảnh trên đó chỉ hơn những bóng ma khi không có ánh mặt trời thắp sáng chúng. Cô đã muốn tin. Cô đã lắng nghe và đợi để nghe tiếng của Ngài, cảm nhận sự hiện diện của Ngài như cách cô cảm nhận mặt trời trên vai hay lúa mì dưới bàn tay. Cách cô cảm nhận sự hiện diện của các vị cựu thần mà Estele quý mến. Nhưng khi ở đó, trong ngôi nhà đá lạnh ngắt, cô chưa từng cảm thấy điều gì.
Cô lắc đầu, nói lớn, “Tôi chưa từng hiểu tại sao tôi nên tin vào điều gì đó mà mình không thể cảm nhận, lắng nghe hay nhìn thấy.”
Luc nhướn mày. Hắn nói, “Ta nghĩ người ta gọi đó là đức tin.”
“Xem ác quỷ nói gì trong nhà của Chúa kia.” Addie liếc về phía hắn khi nói thế, kịp thấy chút màu vàng lóe lên giữa sắc xanh lá.
“Nhà là nhà,” hắn bực bội nói. “Ngôi nhà này thuộc về tất cả mọi người, hoặc chẳng của ai cả. Giờ cô nghĩ ta là ác quỷ à? Khi ở trong rừng cô đâu có chắc chắn như thế.”
“Có lẽ,” cô nói, “ngài đã biến tôi thành tín đồ.”
Luc ngửa đầu, nụ cười ác độc kéo dài hai khoé miệng. “Cô nghĩ nếu ta có thật, tức là ông ta cũng vậy. Ánh sáng đối lập với bóng tối của ta, ngày nghịch với đêm của ta? Cô đã tin rằng chỉ cần cô cầu nguyện với ông ta, chứ không phải ta, ông ta sẽ cho cô sự nhân từ và lòng thương xót.”
Cô đã thắc mắc như vậy cả trăm lần, dù đương nhiên sẽ không nói ra.
Bàn tay Luc rơi khỏi băng ghế hắn dựa vào.
“Giờ thì,” hắn tiếp tục, “cô sẽ không bao giờ biết được, nhưng với ta,” hắn đứng lên, “chà, ác quỷ chỉ là một từ mới dành cho những ý tưởng cũ rích. Còn Chúa, hừm, có lẽ tất cả chỉ là màn kịch và chút tơ vàng…”
Hắn phẩy tay, đột nhiên, những chiếc cúc áo khoác, móc cài giày và đường may ở eo không phải màu đen nữa, mà ánh vàng lên. Những ngôi sao rực cháy giữa đêm không tráng.
Hắn mỉm cười, rồi gạt những món đồ trang sức đi như bụi đất.
Cô nhìn nó rơi xuống, rồi lại nhìn lên để thấy hắn ngay ở đó, chỉ cách mắt cô vài phân.
“Nhưng đây là sự khác biệt giữa bọn ta, Adeline,” hắn thì thầm, ngón tay nắm lấy cằm cô. “Ta luôn trả lời.”
Cô run rẩy dù không muốn. Vì cảm giác quá-quen-thuộc trên làn da, vì màu xanh rực rỡ trong mắt hắn, vì nụ cười lang sói, hoang dại.
“Hơn nữa,” hắn nói tiếp, ngón tay rời khỏi khuôn mặt cô, “luôn có một cái giá với các vị thần linh. Khó có thể nói ta là kẻ duy nhất đòi hỏi linh hồn.” Luc giơ hai tay lên và mở một bàn tay ra, ánh sáng nở rộ trong không khí phía trên đó. “Ông ta để các linh hồn tàn úa trên kệ. Ta tưới tắm cho chúng.”
Ánh sáng kéo dài rồi cuộn lại.
“Ông ta ban lời hứa hẹn. Ta trao trước khi nhận.”
Nó bùng cháy, đột ngột và dữ dội rồi thu gọn thành một khối rắn chắc.
Addie luôn thắc mắc linh hồn trông như thế nào.
Từ đó thật vĩ đại, linh hồn. Giống như thánh thần, thời gian, không gian và khi cố hình dung, cô luôn nghĩ tới hình ảnh của ánh sáng, tia nắng chiếu xuyên lớp bụi, hoặc bão tố trong hình dạng một con người, một màu trắng bao la và không giới hạn.
Thực tế lại nhỏ bé hơn nhiều.
Ánh sáng trong tay Luc chỉ như một viên cẩm thạch, bóng loáng và tỏa sáng dìu dịu.
“Chỉ thế thôi?”
Dẫu vậy, Addie không thể rời mắt khỏi khối cầu mong manh. Cô cảm thấy mình đang vươn tới nó, nhưng hắn giật về, tránh nó xa khỏi tầm tay cô.
“Đừng để bị vẻ ngoài lừa dối.” Hắn quay nhìn hạt đậu tỏa sáng giữa những ngón tay. “Cô nhìn ta và thấy một người đàn ông, dù biết ta hoàn toàn không phải vậy. Hình dạng này chỉ là một khía cạnh, được tạo ra cho kẻ tiếp nhận mà thôi.”
Ánh sáng vặn xoắn, thay đổi, khối cầu phẳng ra thành một cái đĩa. Rồi một chiếc nhẫn. Chiếc nhẫn của cô. Lớp gỗ tần bì sáng lên, trái tim cô nhức nhối khi thấy nó, muốn được cầm nó, cảm nhận bề mặt trơn mòn trên da. Nhưng cô siết bàn tay thành nắm đấm để ngăn mình vươn lấy lần nữa.
“Linh hồn thực sự trông như thế nào?”
“Ta có thể cho cô thấy,” hắn rì rầm, để ánh sáng yên vị trên lòng bàn tay. “Nói ra, rồi ta sẽ kéo linh hồn cô trần trụi trước chính cô. Đầu hàng đi, ta hứa điều cuối cùng cô thấy sẽ là sự thật.”
Lại nữa rồi.
Lần là muối, lần là mật, đều được dùng để che đi độc dược.
Addie nhìn chiếc nhẫn, để mình lưu luyến nó thêm một lần cuối, rồi cưỡng ép đôi mắt rời bỏ ánh sáng để nhìn bóng tối.
“Ngài biết không,” cô nói, “tôi nghĩ tôi muốn sống với sự tò mò hơn.”
Miệng Luc co giật, cô không thể dám chắc là vì giận dữ hay vui thú.
“Tùy cô thôi, thân mến ạ,” hắn nói, dìm ánh sáng dưới những ngón tay.