- IV - Thành phố New York-Ngày 23 tháng 3 năm 2014
Addie ngồi gập người trên chiếc ghế da ở góc của Lời Cuối, lắng nghe tiếng rừ rừ của chú mèo phát ra từ đâu đó trên kệ sau đầu và mắt nhìn khách hàng ngả về phía Henry như những bông hoa đón ánh mặt trời.
Khi đã nhận thức được điều gì đó thì người ta sẽ thấy chúng ở khắp nơi.
Ai đó nói từ voi tím, thế là đột nhiên bạn sẽ thấy hình ảnh của chúng trên cửa sổ các gian hàng và trên áo phông, những con thú bông và bảng quảng cáo, bạn sẽ tự hỏi tại sao mình lại chưa từng để ý.
Tương tự với Henry và giao kèo của anh.
Một người đàn ông cười trước mọi điều anh nói.
Một người phụ nữ cười toe toét vì vui sướng.
Một thiếu nữ lén tìm cơ hội chạm vào vai anh, cánh tay anh, đỏ mặt vì rõ ràng đã bị thu hút.
Dù vậy, Addie không ghen tỵ.
Cô đã sống quá lâu và mất mát quá nhiều, những thứ nhỏ nhoi từng có đều đã bị mượn hoặc trộm mất, chẳng có thứ gì cho bản thân. Cô đã học được cách chia sẻ. Tuy thế, mỗi lần Henry lén nhìn cô, cô lại cảm thấy hơi ấm dễ chịu dâng lên, như chào đón sự xuất hiện đột ngột của ánh nắng giữa mây mù.
Addie thu chân lên ghế, quyển sách thơ mở trên đùi.
Cô đã đổi bộ đồ dính sơn sang quần jeans đen mới và một chiếc áo nỉ quá cỡ, trộm từ một cửa hàng đồ cũ khi Henry đang làm việc. Nhưng cô giữ lại đôi bốt, còn dính vài vệt vàng và lam nhắc nhở về đêm trước đó, thứ gần giống một bức ảnh nhất mà cô có, một món đồ lưu niệm. “Sẵn sàng chưa?”
Cô nhìn lên, thấy tấm biển của cửa hàng đã lật thành ĐONG CỬA, còn Henry đứng gần đó, áo khoác vắt trên cánh tay. Anh giơ tay ra, đỡ cô dậy khỏi chiếc ghế da mà anh nói là rất biết cách nuốt trọn người ta.
Họ bước ra ngoài, bước qua ba bậc thang để trở lại con đường.
“Mình đi đâu đây?” Addie hỏi.
Vẫn còn sớm, Henry thì sục sôi với nguồn năng lượng chẳng ngơi nghỉ. Có vẻ nó đã hạ nhiệt vào chiều muộn, khi hoàng hôn đánh dấu điểm mốc một ngày đã qua, thời gian trôi đi cùng ánh sáng.
“Em đã bao giờ tới Nhà máy Kem chưa?”
“Nghe có vẻ vui đó.”
Mặt anh dài ra. “Em đã tới đó rồi.”
“Em đâu ngại đi lần nữa.”
Nhưng Henry lắc đáu, “Anh muốn cho em thấy điều gì mới mẻ. Đã có nơi nào em chưa đến chưa?” Anh hỏi, sau một hồi lâu, Addie nhún vai.
“Em chắc chắn là có,” cô đáp. “Nhưng em chưa nghĩ ra.”
Cô định tỏ ra hài hước, nhưng Henry nhíu mày, chìm vào suy nghĩ và nhìn quanh.
“Được rồi,” anh lên tiếng, nắm tay cô. “Đi với anh.”
Một tiếng sau, họ đứng trước Grand Central.
“Em không muốn phải báo với anh điều này,” cô nhìn quanh ga tàu ồn ã, “nhưng em từng đến đây rồi. Hầu hết mọi người đều thế.”
Nhưng Henry nở nụ cười tinh quái với cô. “Lối này.”
Cô theo anh vào thang cuốn để xuống tầng thấp hơn. Tay trong tay, họ len lỏi qua biển du khách cuối ngày, hướng tới sảnh đồ ăn nhộn nhịp, nhưng Henry dừng giữa đường, đứng dưới nơi vòm gạch giao nhau, hành lang rẽ nhánh tới mọi hướng. Anh kéo cô vào một góc cột, nơi mái vòm phân tách, cong veo và cắt ngang trên đầu, kéo cô về phía bức tường gạch.
“Đứng đây nhé,” anh nói, bắt đầu bước ra xa.
“Anh đi đâu vậy?” Cô hỏi, người quay theo anh.
Nhưng Henry trở lại, ấn vai cô vào vách cong. “Đứng đây, như thế này nhé,” anh nói. “Lắng nghe đi.”
Addie quay tai vào bức tường gạch, nhưng chẳng thể nghe thấy gì ngoài tiếng ồn ào của bước chân người, tiếng chát chúa và loẹt quẹt của đám đông buổi tối. Cô liếc ra sau vai.
“Henry, em không…”
Nhưng Henry không ở đó, anh đang bước nhanh qua sảnh về phía đối diện mái vòng, cách chừng chục mét. Anh quay lại nhìn cô, rồi quay đi, vùi mặt vào trong góc, nhìn ngó cả thế giới như một đứa trẻ chơi trốn tìm và đang đếm đến mười.
Addie thấy ngớ ngẩn quá, nhưng cô tựa gần hơn vào bức tường gạch, chờ đợi, và lắng nghe.
Sau đó, hoàn toàn bất ngờ, cô nghe thấy giọng anh.
“Addie.”
Cô giật mình. Từ này nghe khẽ khàng nhưng rành rọt, như thể anh đang đứng ngay cạnh cô.
“Sao anh làm thế được?” Cô hỏi mái vòm. Tiếng cười lẫn vào giọng nói khi anh trả lời.
“Âm thanh đi theo đường cong của vòm. Một hiện tượng xảy ra khi không gian đủ cong. Nó được gọi là Căn phòng thì thầm.”
Addie kinh ngạc. Ba trăm năm, vậy mà vẫn được biết những điều mới mẻ.
“Nói với anh đi,” giọng nói trên những ô gạch vang lên.
“Em nói gì bây giờ?” Cô thì thầm lại với bức tường.
“Hừm,” giọng nói êm dịu của Henry lọt vào tai cô. “Sao em không kể chuyện cho anh nhỉ?”