← Quay lại trang sách

- V - Paris, Pháp-Ngày 29 tháng 7 nắm 1789

Paris đang bùng cháy.

Bên ngoài, không khí sặc mùi thuốc súng và khói, dù thành phố chưa từng thực sự yên tĩnh, nhưng suốt hai tuần qua, tiếng ồn ã chưa từng nguôi. Đó là tiếng súng trường, tiêng đại bác, đó là tiếng mệnh lệnh quân lính và tiếng đáp trả hết của người này tới người khác.

Vive la France. Vive la France. Vive la France ( Nước Pháp muôn năm)

Đã hai tuần kể từ trận chiếm ngục Bastille, thành phố dường như quyết tự xé mình thành hai mảnh. Ẩy vậy, nó vẫn phải tiến lên, phải sống sót và tất cả những người ở bên trong nó buộc phải tìm ra cách để vượt qua bão dông mỗi ngày.

Addie quyết định di chuyển vào buổi đêm.

Cô len lỏi qua bóng tối, thanh kiếm cong treo ở hông và cái mũ ba múi ấn sâu xuống lông mày. Cô đã lột bộ quần áo này khỏi một người bị bắn chết trên đường, cái áo rách và dính vết đen trên bụng ẩn dưới cái áo khoác lấy từ một cái xác khác. Ăn mày không thể đòi xôi gấc, mà một cô gái lang thang một mình thì quá nguy hiểm. Nếu vờ làm quý tộc vào thời buổi này còn tồi tệ hơn, tốt hơn hết là nên trà trộn theo những cách khác.

Một làn sóng vừa quét qua thành phố, lập tức phủ kín nó trong chiến thắng và say sưa. Với thời gian, Addie sẽ học được cách nếm vị đổi thay trong không khí, cảm nhận ranh giới giữa khí phách và bạo lực. Nhưng tối nay, cuộc khởi nghĩa hẵng còn mới, dòng năng lượng thật lạ lẫm và không hiểu nổi.

Với chính thành phố, những đại lộ ở Paris đã trở thành một mê cung, những rào chắn và chướng ngại vật đột nhiên mọc lên biến mọi con đường thành ngõ cụt. Chẳng có gì đáng ngạc nhiên khi cô rẽ sang một ngả và thấy một đống thùng và mảnh vỡ cháy rừng rực ở đằng trước.

Addie khẽ chửi thầm, định quay lại thì nghe thấy tiếng bốt nện trên con đường phía sau và một khẩu súng giương lên, nhô ra khỏi hàng rào chắn trên đầu cô.

Cô quay đầu, thấy nửa tá đàn ông chặn đường rút của mình, họ mặc bộ đồ suông của quân khởi nghĩa. Súng hỏa mai và kiếm của họ ánh lên màu đục trong ánh sáng buổi đêm. Cô thầm thấy may mắn vì quần áo của mình từng là của một kẻ bình dân.

Addie hắng giọng, thận trọng ép trầm giọng nói, cộc cằn hô lên, “Vive la France?”

Những người đàn ông quay lại để hoan hô, nhưng cô phải thất vọng rồi, họ không rút đi. Thay vào đó, họ tiếp tục hướng về phía cô, tay đặt lên vũ khí. Trong ánh lửa, đôi mắt họ lờ đờ vì rượu và thứ năng lượng không tên của màn đêm.

“Mày đang làm gì ở đây?” Một người gằn giọng hỏi.

“Có thể là gián điệp,” kẻ khác nói. “Bao tên lính diễu hành trong quần áo thường dân. Cướp quần áo khỏi thi thể của những người dũng cảm.”

“Tôi không muốn phiền phức,” cô nói to. “Tôi lạc đường mà thôi. Cho tôi qua, tôi sẽ đi ngay.”

“Và trở lại với cả tá tụi bay,” kẻ thứ hai lầm bầm.

“Tôi không phải gián điệp, quân lính, hay xác chết,” cô đáp lại. “Tôi chỉ tìm…”

“Cách phá hoại,” kẻ thứ ba chen ngang.

“Hoặc tấn công cửa hàng của chúng ta,” kẻ khác giả định.

Họ không còn la hét nữa. Không cần thiết. Họ đã tiến lại đủ gần để có thể nói bằng giọng điệu đều đều, ép cô quay lưng vào hàng rào chắn đang bốc cháy. Nếu cô có thể vụt qua họ, tránh thoát khỏi tầm mắt, khỏi ký ức thì… Nhưng cô chẳng thể chạy đi đâu cả. Hai bên đường đều đã bị chặn. Cái thùng gỗ cháy hừng hực sau lưng cô.

“Nếu là đồng bạn thì chứng minh đi.”

“Hạ kiếm xuống.”

“Bỏ mũ ra. Để chúng ta thấy mặt mày.”

Addie nuốt khan, vứt cái mũ sang một bên, hy vọng bóng tối đủ để che giấu những nét mềm mại trên gương mặt cô. Nhưng ngay sau đó, hàng rào chắn tóe lửa sau lưng cô, không còn lập lòe nữa mà bốc cháy hừng hực. Trong thoáng đó, đám cháy bùng lên, cô biết ánh sáng lúc này quá mạnh mất rồi. Cô nhận ra điều đó khi thấy gương mặt họ đổi sắc.

“Cho tôi qua,” cô lặp lại, tay lần xuống thanh kiếm ở bên hông. Cô biết cách vung kiếm, cũng biết rằng họ có năm người còn cô chỉ có một, rằng nếu cô rút vũ khí ra thì chẳng có cách nào thoát khỏi chuyện này. Cơ hội sống sót ngọt ngào hơn so với những khả năng có thể xảy đến trước tiên.

Họ lại gần, Addie rút kiếm.

“Lùi lại,” cô gẩm lên.

Trước sự ngạc nhiên của cô, đám đàn ông dừng bước. chân họ đông cứng, một bóng đen phủ lên khuôn mặt họ, biểu cảm trên đó đờ đẫn hẳn. Tay tuột khỏi vũ khí, đầu rũ xuống giữa vai, đêm lặng đi, chỉ còn tiếng lách tách của những cái thùng cháy và giọng thảnh thơi của tiếng nói sau lưng cô.

“Con người thật thiếu chu đáo trước hòa bình.”

Cô quay lại, kiếm vẫn nâng cao và thấy Luc, những đường nét đen tối nổi bật giữa ánh lửa. Hắn không rút lui trước thanh kiếm, chỉ vươn tới, đưa tay dọc theo mặt thép, duyên dáng như cái vuốt ve của người tình, như cách nhạc sĩ nâng niu nhạc cụ. Cô nửa mong chờ lưỡi gươm ngân lên giữa những ngón tay hắn.

“Adeline của ta,” bóng tối nói, “cô biết cách tìm rắc rối đấy.” Màu xanh rực rỡ ấy lướt qua những con người bất động. “May mắn làm sao, ta đã đến rồi.”

“Ngài chính là màn đêm,” cô nhại lại. “Chẳng phải ngài sẽ có mặt ở khắp nơi ư?”

Nụ cười vụt xuất hiện trên gương mặt hắn. “Trí nhớ mới tốt làm sao.” Ngón tay hắn bao quanh lưỡi kiếm của cô, nó bắt đầu gỉ sét. “Hẳn phải mệt mỏi lắm.”

“Không hề,” cô cộc cằn đáp. “Đây là một món quà. Nghĩ về tất cả những điều đáng học hỏi. Còn tôi, tôi có toàn bộ thời gian để học…”

Cô bị cắt ngang bởi loạt tiếng súng văng vẳng từ đằng xa, và một tiếng đại bác đáp lễ, nặng nề như sấm rung. Luc nhíu mày chán ghét, khiến cô mừng rỡ. Tiếng đại bác lại vang lên, hắn nắm lấy cổ tay cô.

“Đi nào,” hắn nói, “ta còn không nghe được suy nghĩ của mình nữa.”

Hắn quay ngoắt gót giày, kéo cô theo. Nhưng thay vì bước tới trước, hắn bước sang ngang, đi vào bóng tối của bức tường gần nhất. Addie CO người lại, nghĩ mình sẽ va vào đá, nhưng bức tường mở ra, thế giới nhường đường. Trước khi cô kịp thở vào và hít ra, Paris đã biến mất, Luc cũng thế.

Như thể cô bị ném vào màn đêm tuyệt đối.

Nó không chết chóc đến thế, cũng không trống rỗng hay yên bình đến thế. Chỉ có một rung động trong khoảng trống tối tăm mù mịt này. Đó là cánh chim đập vào làn da cô. Là làn gió lùa vào tóc cô. Là hàng ngàn giọng nói thì thầm. Là nỗi sợ, là sụp đổ, là cảm giác hoang vu, cuồng loạn. Tới lúc cô nghĩ tới chuyện hét lên, bóng tối đã bị kéo ra xa, màn đêm lại thành hình, một lần nữa, Luc đang đứng bên cạnh cô.

Addie lảo đảo, bám lấy ngưỡng cửa, vừa nôn nao, vừa trống rỗng, vừa bối rối.

“Vừa rồi là gì vậy?” Cô hỏi, nhưng Luc không trả lời. Giờ hắn đang đứng cách đó mấy mét, tay dang ra trên lan can của cây cầu và nhìn ra sông.

Nhưng đây không phải dòng sông Seine.

Chẳng có hàng rào chắn nào bốc cháy cả. Không có ánh lửa đại bác. Cũng không có đám đàn ông đợi sẵn với vũ khí giương cao. Chỉ có một dòng sông xa lạ chảy dưới một cây cầu xa lạ, những tòa nhà xa lạ mọc cao hai bên bờ xa lạ với những mái nhà phủ ngói đỏ.

“Thế này đỡ hơn,” hắn nói, chỉnh lại cổ tay áo. Bằng cách nào đó, trong khoảnh khắc hư vô kia, hắn đã đổi quần áo. Cổ áo giờ cao hơn, đường cắt và viền là lụa mềm. Trong khi đó, Addie vẫn mặc chiếc áo suông không vừa người ban nãy, vốn nhặt được trên đường phố Paris.

Một cặp đôi đi ngang qua, tay trong tay. Cô chỉ thoáng bắt được những âm cao và thấp của thứ ngôn ngữ xa lạ.

“Chúng ta đang ở đâu?” Cô hỏi.

Luc nhìn ra sau vai, nói gì đó bằng âm điệu uốn lượn trước khi lặp lại bằng tiếng Pháp. “Chúng ta đang ở Florence.”

Florence. Cô từng nghe thấy cái tên này, nhưng chẳng biết gì mấy về nó, trừ điều hiển nhiên - nó không ở Pháp, mà ở Tuscany.

“Ngài đã làm gì?” Cô gặng hỏi. “Sao ngài… Thôi, kệ đi. Đưa tôi trở lại.”

Hắn nhướn cong một bên lông mày. “Adeline, với một kẻ chẳng có gì ngoài thời gian, cô lúc nào cũng vội vã.” Dứt lời, hắn cất bước, Addie chỉ có thể theo sau.

Cô ngắm nhìn thành phố mới lạ lùng. Florence toàn những hình thù kỳ lạ và đường nét sắc nhọn, những mái vòm và tháp, những bức tường đá trắng và mái lợp màu đồng. Một nơi được họa bằng bảng màu khác, nhạc chơi theo giai điệu khác. Trái tim cô cồn cào trước vẻ đẹp của nó, Luc mỉm cười như thể cảm nhận được niềm vui của cô.

“Cô muốn những đường phố rực cháy của Paris hơn ư?”

“Tôi cho rằng ngài ưa thích chiến tranh.”

“Đó không phải chiến tranh,” hắn cộc lốc đáp. “Chỉ là một cuộc giao tranh thôi.”

Cô theo hắn vào một khoảng sân trống, rải rác những băng ghế đá với bầu không khí nặng trĩu hương hoa mùa hè. Hắn đi trước, vẻ hoàn hảo của một quý ông đang hóng gió đêm, chỉ chậm lại khi thấy một người đàn ông với chai rượu kẹp dưới cánh tay. Hắn cong ngón tay, người đó đổi hướng đi, tiến lại như chú chó bám theo gót chân người. Luc đổi sang tông giọng kia, nói bằng thứ ngôn ngữ mà sau này cô sẽ biết là tiếng bản địa Florence. Dù chưa thể hiểu được, cô vẫn biết quá rõ sự dụ dỗ trong giọng điệu của hắn, hơi khói mỏng thành hình trong bầu không khí giữa họ. Cô cũng biết rõ vẻ mơ màng trong đôi mắt ông người Tuscany khi ông ta đưa chai rượu qua với nụ cười bình tĩnh, rồi lặng lẽ bước đi xa.

Luc ngồi xuống một băng ghế, lấy ra hai cái ly từ hư vô.

Addie không ngồi. Cô đứng nhìn hắn mở nút chai và đổ rượu ra, rồi cất tiếng, “Tại sao ta phải thích chiến tranh?”

Đây là lần đầu tiên hắn hỏi một câu tử tế, không phải với ý châm chọc, ra lệnh hay dụ dỗ, cô thầm nghĩ. “Ngài không phải vị thần của hỗn loạn ư?”

Hắn có vẻ bực dọc. “Ta là vị thần của những lời hứa, Adeline. Chiến tranh kéo tới những vị khách tồi tệ.” Hắn đưa cho cô một ly, nhưng cô không đón lấy. Hắn nâng lên, như thể để cụng ly với cô. “Vì cuộc đời trường tồn.”

Addie không thể nhịn nổi. Cô lắc đầu bối rối. “Có những đêm, ngài hài lòng nhìn tôi thống khổ, vì tôi sẽ lùi bước. Những đêm khác, dường như ngài cố tình tha cho tôi. Tôi thực sự mong ngài hãy quyết định đi.”

Bóng tối lướt qua khuôn mặt hắn. “Hãy tin ta, cưng ạ, cô không muốn thế đâu.” Cơn run rẩy nhè nhẹ chạy khắp người cô khi hắn nâng ly rượu lên môi. “Đừng nhầm lẫn điều này hay bất cứ thứ gì khác với lòng nhân từ, Adeline.” Đôi mắt hắn sáng bừng tinh quái. “Ta chỉ muốn mình là kẻ tàn phá cô.”

Cô nhìn quanh khoảng sân bao bọc bởi hàng cây, sáng dưới ánh đèn lồng và trăng rọi trên mái ngói đỏ. “Hừm, ngài sẽ phải nỗ lực hơn…”

Nhưng cô im bặt khi chú ý tới băng ghế đá.

“Ôi, chết tiệt,” cô lầm bầm, nhìn quanh quảng trường trống rỗng.

Vì đương nhiên, Luc đã biến mất rồi.