- VI - Thành phố New York-Ngày 6 tháng 4 năm 2014
“Hắn cứ thế bỏ em ở đó?” Henry hoảng hồn hỏi lại.
Addie nhón lấy một miếng khoai chiên, xoay nó giữa hai ngón tay. “Em còn bị bỏ lại ở nhiều chỗ tồi tệ hơn thế.”
Họ đang ngồi ở một chiếc bàn cao, chia nhau đĩa cá và khoai chiên* cùng một vại bia ấm trong một quán rượu có phong cách chẳng “Anh” chút nào.
Một người bồi bàn đi ngang qua, mỉm cười với Henry.
Hai cô gái dần chậm bước khi đi vào nhà tắm vì lọt vào quỹ đạo của anh, vẫn ngầm ngắm nhìn cho tới khi đi khỏi.
Một chuỗi từ bay ra từ bàn gần nhất, tiếng Đức trầm thấp, vội vã và rời rạc, môi Addie cong lên cười.
“Gì thế?” Henry hỏi.
Cô sán lại. “Cặp đôi đằng kia.” Cô nghiêng đầu về phía họ. “Họ đang cãi nhau. Có vẻ như anh chàng kia ngủ với thư ký. Trợ lý. Cả huấn luyện viên Pilates. Cô ấy biết về hai người trước, nhưng nổi giận vì người thứ ba, do cả hai người họ đều cùng tập Pilates ở một nơi.”
Henry nhìn cô chằm chằm, trầm trồ. “Em biết bao nhiêu thứ tiếng vậy?”
“Vừa đủ,” cô đáp, nhưng anh tỏ rõ vẻ muốn biết, nên cô xòe ngón tay ra. “Pháp, đương nhiên rồi. Tiếng Anh. Hy Lạp và La-tinh. Tiếng Đức, Ý, Tây Ban Nha, Hà Lan, Séc, chút tiếng Bồ nữa, nhưng không giỏi.”
“Em sẽ là điệp viên đại tài đấy.”
Cô nhướng mày sau vại bia. “Ai bảo em chưa từng làm nghề đó?”
Đĩa đã trống không khi cô liếc quanh, thấy người bồi bàn lúi húi trong bếp. “Đi nào,” cô nắm lấy bàn tay anh.
Henry nhíu mày. “Chúng ta chưa thanh toán.”
“Em biết,” cô nói, chui dưới quầy, “nhưng nếu chúng ta đi bây giờ, anh ta sẽ nghĩ mình quên dọn bàn. Anh ta sẽ không nhớ đâu.”
Đó là vấn đề của kiếp người như Addie.
Cô đã chẳng còn cội rễ, vô định quá lâu, nên không biết cách đâm sâu xuống đất nữa.
Đã quá quen đánh mất, cô không chắc nên gìn giữ như thế nào.
Làm cách nào để chừa ra một không gian trong thế giới chật hẹp vốn chỉ vừa với chính mình.
“Không,” Henry nói. “Anh ta không nhớ em, nhưng sẽ nhớ anh. Anh không vô hình, Addie. Anh còn ngược lại là khác.”
Vô hình. Từ này cào vào da thịt cô.
“Em cũng không vô hình,” cô nói.
“Em hiểu ý anh mà. Anh không thể cứ đứng lên rồi bỏ đi. Mà dù anh có thể,” anh nói, với lấy ví, “thì thế là sai trái”
Từ này lao tới như một cú đánh, cô lại ở Paris, gập người vì đói. Cô đang ở trong nhà của hầu tước, ăn uống trong bộ đồ trộm được, dạ dày quặn lên khi Luc nhắc rằng ai đó sẽ phải trả giá cho từng miếng cô cho vào miệng.
Gương mặt cô đỏ bừng vì xấu hổ.
“Được thôi,” cô nói, lấy ra một nắm tờ hai mươi đô từ trong túi. Cô đặt hai tờ lên bàn. “Tốt hơn chưa?” Nhưng khi cô nhìn Henry, vết hằn giữa lông mày anh chỉ sâu hơn.
“Em lấy số tiền đó ở đâu?”
Cô không muốn nói cho anh biết rằng mình đã đi ra khỏi cửa hàng thiết kế, vào tiệm cầm đồ, tuồn đồ từ tay này sang tay kia. Không muốn giải thích rằng mọi thứ mình có - mọi thứ ngoài anh ra - đều từ trộm cắp. Hơn nữa, theo cách nào đó, anh cũng vậy. Addie không muốn nhìn thấy vẻ mặt phán xét của anh, không muốn nghĩ về việc thực ra cô đáng phải nhận nó đến mức nào.
“Có quan trọng không?” Cô hỏi.
Henry nói, “Có,” với lòng tin kiên định khiến cô đỏ bừng mặt.
“Anh nghĩ em muốn sống thế này sao?” Addie nghiến răng. “Không công việc, không quan hệ, không có cách nào nắm giữ bất cứ ai và bất cứ thứ gì? Anh nghĩ em thích một mình sao?”
Henry có vẻ buồn. “Em không còn một mình nữa,” anh nói. “Em có anh.”
“Em biết, nhưng anh không nên là người làm hết mọi việc - đóng mọi vai trò.”
“Anh không ngại…”
“Nhưng em thì có!” Cô gắt lên, giật mình vì sự giận dữ trong chính giọng nói của mình. “Em là một con người, không phải thú cưng, Henry. Em không cần anh hạ mình nhìn xuống hay nuông chiều. Em làm những gì mình phải làm, không phải lúc nào cũng tử tế, không phải lúc nào cũng công bằng, nhưng đó là cách em sống sót. Em xin lỗi vì làm anh thất vọng. Nhưng con người em là thế. Đây là cách thích hợp với em.”
Henry lắc đầu. “Nhưng không hợp với chúng ta.”
Addie lùi lại như bị đâm. Đột nhiên, quán rượu trở nên quá ồn ào, quá đông đúc, cô không thể ở đây được nữa, không thể ngồi yên nổi nữa, nên cô quay đi, xông ra ngoài.
Khi khí trời đêm ập đến, cô thấy phát ốm.
Thế giới chao đảo, rồi lại cân bằng… ở đâu đó giữa những bước chân, cơn giận tan biến, cô chỉ còn thấy mệt mỏi và buồn bã.
Cô không hiểu cách màn đêm rẽ lối.
Không hiểu sức nặng đột ngột trong lồng ngực cho đến khi nhận ra đó là nỗi sợ. Sợ rằng cô đã phá hỏng hết cả, vứt bỏ điều duy nhất mình hằng khao khát. Sợ rằng nó quá mong manh, quá dễ dàng tan vỡ.
Nhưng rồi cô nghe tiếng bước chân và cảm thấy Henry tiến lại bên mình.
Anh không nói gì cả, chỉ bước đi, chậm nửa bước phía sau, một kiểu im lặng mới mẻ. Sự im lặng sau một trận bão, thiệt hại chưa được thống kê.
Addie lau giọt nước mắt trên gò má. “Em phá hỏng rồi ư?”
“Hỏng cái gì?”
“Chúng ta.”
“Addie.” Anh nắm lấy vai cô. Cô quay sang, sợ sẽ thấy gương mặt anh cau lại vì giận dữ, nhưng nó bình lặng, êm dịu. “Chỉ là cãi nhau thối mà. Đầu phải tận thế. Chắc chắn không phải cái kết của đôi ta.”
Cô đã mơ về chuyện này ba trăm năm.
Cô luôn nghĩ sẽ dễ thôi.
Bản đối lập của Luc.
“Em không biết làm thế nào để ở bên một người,” cô thì thầm. “Em không biết làm một người bình thường là thế nào.”
Họ bước đi, tay trong tay, xuyên qua bầu trời đêm lạnh lẽo.
“Em từng quay lại Paris chưa?” Henry hỏi.
Rõ ràng là một cái thang bắc xuống, một cây cầu nối, cô mừng rỡ đón nhận nó.
“Sau cùng thì có,” cô đáp.
Trở lại tốn thời gian dài hơn nhiều khi không có sự trợ giúp của Luc hay khao khát thơ ngây muốn tới thành phố ấy của cô, và cô xấu hổ khi phải thú nhận rằng mình chẳng vội trở lại. Rằng kể cả nếu Luc đã cố tình vứt cô ở đó, kẹt giữa Florence, thì khi làm thế hắn cũng đã phá vỡ một loại ràng buộc. Theo cách điên rồ khác, hắn đã ép cô sải cánh tự do.
Cho tới tận giây phút đó, Addie chưa từng nghĩ tới việc rời Pháp. Giờ ngẫm lại thì thật ngớ ngẩn, nhưng hồi đó, thế giới có vẻ nhỏ bé hơn rất nhiều. Rồi đột nhiên không còn như thế nữa.
Có lẽ hắn cố tình ném cô vào hỗn mang.
Có lẽ hắn nghĩ cô đang quá sung sướng, bắt đầu trở nên quá cứng đầu.
Có lẽ hắn muốn cô kêu gọi hắn lần nữa. Van xin hắn trở lại.
Có lẽ, có lẽ, có lẽ… nhưng cô sẽ chẳng bao giờ biết được.