← Quay lại trang sách

- VII - Venice, Ý-Ngày 29 tháng 7 năm 1806

Addie tỉnh dậy giữa ánh sáng và lụa là.

Tứ chi cô nặng trĩu, đầu đặc sệt như bị nhét vải bông. Sức nặng này thường đến cùng quá nhiều nắng và giấc ngủ muộn.

Venice nóng tới trái đạo lý, Paris chưa bao giờ có thể sánh được.

Cửa sổ đang mở, nhưng cơn gió nhẹ hay vải trải giường bằng lụa đều không đủ để tản bớt hơi nóng ngột ngạt. Mới sáng mà mồ hôi đã nổi hạt đậu trên làn da trần của cô. Chỉ mới suy nghĩ đến buổi trưa thôi đã khiến cô sợ phát khiếp, nhưng vẫn phải lê thân dậy rồi thấy Matteo ngồi ở phía chân giường.

Dưới ánh sáng ban ngày, anh mới đẹp làm sao, đắm mình trong nắng và dồi dào sức mạnh. Nhưng cô ngây ngất không phải vì đường nét quyến rũ của anh, mà vì sự bình yên lạ lùng của giây phút này.

Buổi sáng thường ngập trong những lời xin lỗi, sự bối rối, hệ quả của lãng quên. Đôi lúc đau đớn lắm và vẫn luôn đầy lúng túng.

Nhưng dường như Matteo hoàn toàn chẳng bận tâm.

Anh không nhớ cô, đương nhiên rồi, đây là điều rõ ràng. Nhưng sự hiện diện của cô, một người lạ trên giường, có vẻ không khiến anh giật mình hay phiền lòng. Sự chú ý của anh dành trọn cho bản phác thảo đặt trên đầu gối, chì than duyên dáng lướt trên mặt giấy. Chỉ khi ánh mắt anh ngước lên nhìn cô, rồi lại hạ xuống, cô mới nhận ra anh đang vẽ cô.

Cô không động đậy để che mình lại, không với lấy cái váy lót bị vứt trên ghế hay cái áo choàng mỏng ở chân giường. Addie đã không còn ngượng ngùng vì cơ thể mình từ lâu rồi. Thực ra, cô đã dần tận hưởng cảm giác được ngước nhìn. Có lẽ do sự bỏ bê với thời gian, hoặc có lẽ do vẻ ngoài không thay đổi của cô, hoặc có lẽ là sự tự do khi biết rằng khán giả của cô sẽ chẳng nhớ gì.

Dẫu sao, đây chính là sự tự do khi bị lãng quên.

Ấy vậy, Matteo vẫn đang vẽ, động tác mượt mà và dễ dàng.

“Anh đang làm gì vậy?” Cô dịu dàng hỏi, anh rời mắt khỏi giấy da.

“Xin lỗi,” anh nói. “Em lúc vừa nãy. Anh phải vẽ lại.”

Addie nhíu mày, định ngồi dậy, nhưng anh buột ra tiếng nghẹn lại và nói, “Chưa được.” Cô phải dồn toàn bộ sức lực để ở yên tại chỗ, trên giường, tay quấn dưới tấm ga trải giường cho tới khi anh thở phào và đặt tác phẩm của mình sang một bên, mắt phủ kín thứ hào quang riêng của những người nghệ sĩ.

“Em xem được không?” Cô hỏi bằng giọng Ý du dương mà mình đã học được.

“Chưa xong đâu,” anh nói, nhưng vẫn đưa sổ ký họa cho cô.

Addie nhìn trân trân vào bức họa. Các nét vẽ nguệch ngoạc, thiếu chính xác, một tác phẩm đuểnh đoảng của một đôi tay tài năng. Khuôn mặt của cô chỉ được vẽ một cách rất mơ hồ, gần như chỉ là một khối trừu tượng trong cảnh tranh sáng tranh tối.

Đây là cô, nhưng cũng không phải cô.

Một hình ảnh nghiêng lệch dưới lăng kính phong cách của một người khác. Nhưng cô có thể thấy chính mình trên đó. Từ đường cong của gò má cho tới hình dạng bờ vai, mái tóc rối sau giấc ngủ và những chấm than chì trải ngang gương mặt. Bảy đốm tàn nhang giăng ra như những vì sao.

Cô miết than chì xuống mép dưới của tờ giấy, nơi tay chân mình biến mất vào lớp vải lanh trên giường, cảm nhận bột chì trượt đi dưới làn da.

Nhưng khi cô nhấc tay lên, ngón cái thì bẩn mà những đường nét lại sạch sẽ. Cô không thể để lại dấu ấn nào cả. Thế nhưng cô cũng vừa làm thế. Cô đã tạo ấn tượng với Matteo, còn anh họa ấn tượng về cô lên trang giấy.

“Em thích không?” Anh hỏi.

“Có,” cô lầm bầm, kiềm nén khao khát xé bức vẽ ra khỏi sổ và mang nó đi. Từng tế bào trong cô đều khao khát nó, muốn giữ gìn nó và ngắm nhìn bức hình như Narcissus nơi mặt hồ*. Nhưng nếu cô lấy nó đi ngay bây giờ, nó sẽ tìm đường biến mất, hoặc sẽ thuộc về cô và chỉ cô mà thôi, vậy thì cũng chẳng khác gì đã mất, bị lãng quên.

Nếu Matteo giữ bức tranh, anh sẽ quên đi nguồn gốc của nó nhưng bản phác họa thì không. Có lẽ anh sẽ giở lại nó khi cô biến mất và tự hỏi về người phụ nữ đã nằm dài trên tấm ga trải giường của mình. Dù anh có nghĩ rằng đây là sản phẩm của cơn say phá quấy, của giấc mơ dưới cơn nóng sốt, hình ảnh của cô vẫn sẽ ở đó, bột chì họa trên giấy da dưới một tác phẩm hoàn thiện.

Nó sẽ là đồ thật và cô cũng vậy.

Vậy nên, Addie ngắm bức tranh thật kỹ, lòng cảm ơn lăng kính ký ức của riêng mình rồi trao trả nó cho người họa sĩ. Cô ngồi dậy, với lấy quần áo.

“Chúng ta đều đã vui chứ?” Matteo hỏi. “Phải thú nhận rằng, anh không nhớ.”

“Em cũng vậy,” cô nói dối.

Anh nở nụ cười phóng túng. “Vây thì hẳn là rất vui rồi.”

Anh hôn lên bờ vai trần của cô. Nhịp tim cô đảo loạn, người bừng lên những ký ức của đêm qua. Giờ cô là người lạ của anh, nhưng Matteo là người nghệ sĩ dễ dàng đắm say chủ đề mới nhất. Ở lại dễ dàng lắm, bắt đầu lại và tận hưởng sự bẳu bạn của anh thêm một ngày nữa. Nhưng suy nghĩ của cô vẫn bám lấy bức tranh, ý nghĩa của từng đường nét trên đó, sức nặng của chúng.

“Em phải đi rồi,” cô nói, ngả người tới trước để hôn anh lần cuối. “Cố mà nhớ em nhé.”

Anh phá lên cười, thanh âm trong trẻo và dịu dàng vang lên khi kéo cô lại gần, ngón tay ám những vệt than trên da cô. “Sao anh có thể quên được chứ?”

* * *

Đêm đó, hoàng hôn nhuốm các kênh đào thành vàng ròng.

Addie đứng trên cây cầu cong cong trên mặt nước, chà chút than chì vẫn còn bám trên ngón cái, nghĩ về bức vẽ, khả năng truyền tải của người họa sĩ giống như tiếng vọng của sự thật, nghĩ về những lời của Luc từ rất lâu về trước, khi hắn tống cô ra khỏi phòng chiêu đãi của Geoffrin.

Những ý tưởng hoang dại hơn ký ức nhiều.

Hắn nói thế nhằm châm chọc, chắc chắn rồi, nhưng đáng ra cô phải nhận ra nó là một đầu mối, một chìa khóa.

Các ký ức thì cứng nhắc, nhưng suy nghĩ là thứ tự do hơn. Chúng bung khỏi rễ, lan tỏa và quấn quýt, bay thoát ra khỏi nguồn gốc. Chúng khôn ranh, cứng đầu và có lẽ, có lẽ thôi, chúng nằm trong tầm tay.

Vì cách đây hai dãy nhà, trong căn phòng nhỏ bên trên tiệm cà phê có một người họa sĩ, trên một trong những trang giấy của anh có một bức vẽ, bức vẽ về cô. Giờ thì Addie nhắm mắt, ngửa đầu ra sau và mỉm cười, hy vọng căng tràn trong lồng ngực. Có một vết nứt trên những bức tường của lời nguyền vững chắc này. Cô nghĩ cô đã nghiên cứu từng phân một, nhưng nơi đây có một cánh cửa, hé mở tới căn phòng mới chưa được khám phá.

Bầu không khí sau lưng cô biến đổi, mùi giòn gãy của gỗ cây, vô lý và không thuộc về mức nhiệt độ của Venice.

Mắt cô kéo mở. “Chào buổi tối, Luc.”

“Adeline.”

Cô quay lại đối mặt với hắn, kẻ cô đã biến thành thật, bóng tối, con quỷ đã được đưa tới với đời. Khi hắn hỏi liệu cô đã thấy đủ, đã mệt mỏi, liệu đã muốn đầu hàng vào tối nay chưa, cô mỉm cười và nói, “Không phải tối nay.”

Cô lại cọ ngón tay khác vào ngón cái, cảm nhận lớp than chì ở đó và nghĩ tới chuyện kể cho hắn về khám phá của cô, chỉ để chứng kiến vẻ kinh ngạc của hắn.

Tôi đã tìm ra cách để lại dấu ấn, cô muốn nói thế với hắn. Ngài nghĩ ngài đã xóa sổ tôi khỏi thế giới này, nhưng ngài không làm được. Tôi vẫn ở đây. Tôi sẽ luôn ở đây.

Vị của những từ đó, chiến thắng đó, ngọt như đường trên đầu lưỡi. Nhưng đêm nay có màu cảnh cáo trong ánh mắt hắn, nếu là Luc, hắn sẽ tìm cách đổ nó lên đầu cô, cướp đi chút an ủi này trước khi cô tìm được cách sử dụng.

Nên cô không nói gì hết.