- VIII - Thành phố New York-Ngày 25 tháng 4 năm 2014
Tràng pháo tay lăn qua bãi cỏ.
Hôm nay là một ngày xuân lộng lẫy, một trong những ngày đầu tiên hơi ấm vương lại khi mặt trời đã lặn, họ ngồi trên thảm ở rìa Công viên Prospect khi những người trình diễn lao lên và xuống sân khấu dựng tạm phía bên kia thảm xanh.
“Anh không tin là em nhớ được hết,” anh lên tiếng khi một ca sĩ khác leo lên bậc thang.
“Giống như sống với déjà vu” cô nói, “chỉ anh mới biết chắc mình từng thấy, từng nghe, từng cảm thấy điều gì trước đây. Anh biết mỗi khoảnh khắc, mỗi địa điểm, chúng xếp chồng lên nhau như những trang giấy trong quyển sách rất phức tạp và rất dày.”
Henry lắc đầu. “Anh hẳn sẽ phát điên mất.”
“Ồ, em từng thế đấy,” cô vui vẻ nói. “Nhưng khi anh sống đủ lâu, kể cả cơn điên loạn cũng biến mất.”
Ca sĩ mới… không giỏi lắm.
Cậu thiếu niên này có giọng hát gầm gừ, rít gào. Addie không thể nghe ra nhiều hơn một hoặc hai từ trong lời hát, chứ đừng nói là cả giai điệu. Nhưng bãi cỏ chật cứng, khán giả thì say sưa trong phấn khích, không phải vì màn trình diễn mà chủ yếu vì cơ hội được vẫy những tấm thẻ ghi số của họ.
Đó là cách Brooklyn đáp trả buổi biểu diễn mở: một nhạc hội từ thiện nơi mọi người trả tiền để được biểu diễn, còn những người khác thì trả tiền để đánh giá màn diễn.
“Có vẻ tàn nhẫn đấy,” cô nhận xét khi Henry trao những tấm thẻ.
“Vì mục đích tốt mà,” anh nói, nhăn mặt vì những âm cuối của chiếc saxophone.
Bài hát kết thúc trong tràng vỗ tay yếu ớt.
Cả biển thẻ 2 và 3. Henry giơ số 9.
“Anh không thể chấm toàn chín và mười được,” cô nói.
Henry nhún vai. “Anh thấy hơi tội cho họ. Phải gan lắm mới lên đó biểu diễn được. Còn em thì sao?”
Cô nhìn xuống những tấm thẻ. “Em không biết.”
“Em bảo anh em là một nhà tìm kiếm tài năng mà.”
“Đúng thế, chậc, vậy dễ hơn là bảo anh rằng em là một bóng ma ba trăm hai mươi ba tuổi sống với mỗi một sở thích duy nhất là truyền cảm hứng cho các nghệ sĩ.”
Henry vươn tới, miết ngón tay ưên má cô. “Em không phải bóng ma.”
Bài hát tiếp theo đã bắt đầu, rồi kết thúc, tiếng vỗ tay rải như mưa trên mặt cỏ.
Henry giơ tấm số 7.
Addie giơ số 3.
Henry nhìn cô, bàng hoàng.
“Gì thế?” Cô nói. “Không hay lắm mà.”
“Chúng ta đang chấm theo tài năng à? Ồ, toi rồi.”
Addie phá lên cười, những màn diễn trễ nải đôi chút, có tranh cãi về việc ai sẽ lên tiếp. Bản thu âm vang ra từ loa, họ nằm lên cỏ, Addie gối đầu lên bụng anh, nhịp thở êm dịu như những cơn sóng nhẹ bên dưới cô.
Đây là kiểu yên lặng mới mẻ, hiếm hoi hơn tất thảy. Sự yên lặng dễ chịu của những không gian thân thuộc, những chốn trở nên viên mãn chỉ vì bạn không ở đó một mình. Có một cuốn sổ bên cạnh họ, trên tấm chăn. Không phải cuốn màu xanh dương, nó đã kín chữ rồi. Cuốn này màu xanh ngọc lục bảo, gần giống màu mắt của Luc khi hắn khoe khoang.
Cây bút đặt ngay giữa những trang giấy, phía bên Henry.
Mỗi ngày, Addie lại kể cho anh những câu chuyện.
Trên đĩa trứng và cốc cà phê, cô kể lại chuyến đi hành xác tới Le Mans. Trong tiệm sách một sáng nọ, khi họ dỡ những cuốn mới phát hành, cô sống lại năm đầu tiên ở Paris. Cuộn trên ga giường đêm qua, cô kể cho anh về Remy. Henry đã đòi nghe sự thật, sự thật về cô, nên cô kể cho anh. Từng mảnh một đan gài như thẻ kẹp sách giữa những chuyển động hằng ngày của họ.
Henry giống như luồng sét bị nhốt trong chai, không thể ngồi yên quá lâu, lúc nào cũng bồn chồn. Nhưng vào những lúc lặng đi, những lát cắt bình an và yên tĩnh, anh sẽ với lấy cuốn sổ mới nhất và một cây bút. Dù luôn phấn khích trước hình ảnh những con chữ - những con chữ của cô - trải ra trên mặt giấy, cô vẫn trêu chọc cách anh quá hào hứng viết.
“Chúng ta có thời gian mà,” cô nhắc nhở anh, vuốt ve mái tóc đen của anh.
Addie duỗi mình tựa vào anh, ngẩng nhìn ánh sáng đang thu mình lại, bâu trời trải những vệt tím xanh. Đã gần đêm rồi, cô cũng thừa hiểu một mái che sẽ chẳng ích gì nếu bóng tối nhìn về phía cô, nhưng nằm đầy dưới bầu trời rộng mở, cô vẫn thấy lộ liễu.
Họ gặp may, may mắn lớn, nhưng vấn đề là may mắn luôn kết thúc.
Có lẽ chỉ là do tiếng gõ bồn chồn từ ngón tay Henry trên cuốn sổ.
Có lẽ chỉ là do bầu trời đêm không trăng.
Có lẽ chỉ là do hạnh phúc quá đáng sợ.
Nhóm tiếp theo đã chiếm lấy sân khấu.
Nhưng khi tiếng nhạc lan ra khắp bãi cỏ, cô vẫn không thể rời mắt khỏi bóng tối.