- IX - London, Anh-Ngày 26 tháng 3 năm 1827
Cô có thể sống ở Bảo tàng Quốc gia.
Thực thế, cô đã ở đây cả mùa, lang thang từ phòng này sang phòng khác, thưởng ngoạn những bức vẽ và chân dung, tượng điêu khắc và thảm thêu. Một cuộc sống giữa những người bạn, giữa những tiếng vọng.
Cô di chuyển qua sảnh cẩm thạch, đếm từng tác phẩm mình đã từng chạm đến, dấu vết được lưu lại bởi bàn tay người khác, nhưng do tay cô dẫn dắt.
Lần đếm gần nhất, có sáu tác phẩm riêng trong bộ sưu tập này.
Sáu trụ cột chống đỡ cho cô.
Sáu giọng nói nâng đỡ cô.
Sáu tấm gương phản chiếu những tác phẩm của cô vào thế giới.
Không có bản phác họa của Matteo trong những tác phẩm hoàn thiện, nhưng cô thấy những nét vẽ trước đây phản chiếu trên tuyệt tác của anh, Nàng thơ, cũng lại thấy chúng trên bức điêu khắc một gương mặt ngả vào bàn tay và bức họa người phụ nữ ngồi bên bờ biển.
Cô là một bóng ma, một màng tơ nhện phủ bóng trên tác phẩm.
Nhưng cô đã ở đó.
Cô đã ở đó.
Tiếp tân báo với cô họ sắp đóng cửa, Addie cảm ơn anh ta, tiếp tục chuyến đi. Cô có thể ở lại, nhưng những đại sảnh không ấm cúng như căn hộ ở Kensington, một viên ngọc bị bỏ mặc trong những tháng mùa đông.
Addie dừng bước trước tác phẩm ưa thích của mình, chân dung một cô gái đứng trước gương. Lưng nàng quay về phía người họa sĩ, căn phòng và chính cô gái được vẽ lại hết sức chi tiết, nhưng bóng phản chiếu chỉ là những vệt lớn. Gương mặt nàng được họa lại bằng những mảng bàng bạc trên tấm gương. Dẫu vậy, nếu nhìn gần, ai cũng có thể thấy những đốm tàn nhang rải rác như những vì sao giăng trên vòm trời xám.
“Cô thật thông minh,” một giọng nói vang lên sau lưng cô.
Addie vừa ở một mình trong Bảo tàng, nhưng giờ thì không thế nữa.
Cô liếc sang trái, thấy Luc đang nhìn bức tranh qua vai mình, đầu hắn hơi nghiêng như thể đang chiêm ngưỡng. Trong một thoáng, Addie cảm thấy như một cái tủ với cánh mở tung. Cô không lên gân, không oằn mình chờ đợi, vì còn mấy tháng mới tới ngày kỷ niệm của họ.
“Ngài đang làm gì ở đây?” Cô hỏi.
Miệng hắn nhếch một cái, tận hưởng vẻ ngạc nhiên của cô. “Ta ở khắp mọi nơi.”
Cô chưa từng nhận ra rằng hắn có thể đến chỉ vì thích, rằng hắn không bị ràng buộc bởi ngày tháng của giao kèo. Rằng những chuyến thăm của hắn khi có khi không vì đã được định sẵn - theo lựa chọn.
“Ta thấy cô khá bận rộn,” hắn nói, đôi mắt xanh lá đuổi tới bức chân dung.
Đúng thế. Cô rải mình ra như vụn bánh mì, ám lấy hàng trăm tác phẩm nghệ thuật. Hẳn việc xóa sổ tất cả chúng không phải chuyện dễ dàng với hắn. Ấy thế, ánh mắt hắn có bóng tối, một thứ tâm trạng mà cô không tin được.
Hắn vươn tay, lướt dọc theo khung.
“Hủy hoại nó,” cô nói, “tôi sẽ tạo thêm nữa.”
“Không quan trọng,” hắn nói, hạ tay xuống. “Cô không quan trọng, Adeline.”
Lời này sắc nhọn, kể cả tới bây giờ.
“Cứ gom tiếng vọng của cô và vờ như chúng là giọng nói.”
Cô không lạ lùng gì trước sự cáu kỉnh của Luc, vết tích từ tính nóng nảy của hắn, ngắn ngủi và rực sáng như ánh chớp. Nhưng tối nay, giọng hắn không thô bạo. Sắc nhọn đấy. Cô không nghĩ hắn nổi cáu vì sự khôn ranh của mình, mà là do bóng hình của cô đan cài giữa những tầng nghệ thuật.
Không, tâm trạng u ám là thứ hắn đã mang theo tới đây.
Một cái bóng lê theo chuyển động của hắn.
Nhưng đã gần một thế kỷ từ lần cô tấn công hắn trong cái đêm ở Villon, rồi hắn tấn công lại, ép cô thành một cái xác cằn cỗi trên sàn nhà Estele. Thay vì rút lui trước nanh vuốt đang nhe ra, cô lao tới đón miếng mồi.
“Chính ngài đã nói vậy mà, Luc. Ý tưởng hoang dại hơn ký ức. Còn tôi có thể trở nên hoang dại. Tôi có thể dai dẳng như cỏ dại, ngài sẽ không thể đào tận rễ. Tôi nghĩ điều đó khiến ngài vui. Tôi nghĩ đó là lý do ngài tới, vì ngài cũng cô độc.”
Đôi mắt Luc ánh lên sắc xanh bão tố bệnh hoạn. “Đừng ngớ ngẩn thế,” hắn chế giễu. “Thần thánh được tất cả biết đến.”
“Nhưng rất ít kẻ nhớ,” cô bật lại. “Bao nhiêu người phàm từng gặp ngài nhiêu hơn hai lần - một lần để lập giao kèo và một lần để trả giá? Bao nhiêu người phàm dự phần vào đời ngài lâu như tôi?” Addie nở nụ cười chiến thắng. “Có lẽ đó là lý do ngài nguyền rủa tôi như vây. Để ngài có kẻ bầu bạn. Ai đó nhớ tới ngài.”
Hắn sà vào cô ngay tức khắc, ép lưng cô vào tường. “Ta nguyền rủa cô vì đã quá ngu xuẩn.”
Addie phá lên cười.
“Ngài biết không, khi tôi hình dung tới những vị cựu thần, tôi đã nghĩ ngài thật phi thường, vĩ đại, vượt xa khỏi mọi lo lắng vụn vặt của những kẻ thờ phụng ngài. Tôi nghĩ ngài lớn lao hơn chúng tôi. Nhưng không. Ngài cũng thất thường và đầy ham muốn như loài người mà ngài khinh thường.” Bàn tay hắn bóp nghẹt cô, nhưng cô không giãy giụa, không co rụt, chỉ nhìn thẳng vào mắt hắn. “Chúng ta không quá khác biệt, phải không?”
Cơn giận của Luc nguội lạnh, đôi mắt xanh của hắn chuyển sang đen. “Giờ cô tự cho là hiểu rõ ta. Rồi chúng ta xem…” Bàn tay hắn rời khỏi bờ vai và rơi xuống cổ tay cô. Muộn mất rồi, dù cô nhận ra hắn định làm gì.
Đã bốn mươi năm kể từ thời điểm hắn kéo cô qua bóng tối, nhưng cô vẫn chưa quên được cảm giác ấy, nỗi sợ nguyên thủy, hy vọng hoang dại và tự do liều lĩnh khi những cánh cửa bị mở tung vào màn đêm.
Nơi đó vô tận…
Khi kết thúc, cô quỳ chống tay trên một mặt sàn gỗ, tứ chi run rẩy vì sự lạ lùng của chuyến hành trình.
Chiếc giường ở đó, nhàu nhĩ và trống rỗng, những tấm rèm bị kéo tung, sàn phủ đầy những bản nhạc, không khí ngột ngạt sau cơn choáng váng vì say không gian.
“Thật đáng tiếc,” Luc lầm bầm.
Addie run rẩy đứng dậy. “Chúng ta đang ở đâu?”
“Cô cho rằng ta là một kẻ phàm tục cô độc,” hắn nói. “Một con người chán nản tìm kiếm kẻ đồng hành. Đều không phải ta.”
Di chuyển qua bên kia phòng, cô nhận ra họ không chỉ có một mình. Một bóng ma nam giới, tóc trắng xóa, mắt cuồng dại. Ông ta ngồi trên băng ghế piano, lưng quay lại với những chiếc chia khóa.
Ông ta đang cầu xin bằng tiếng Đức.
“Chưa phải lúc,” ông ta nói, siết lấy nắm bản nhạc vào ngực. “Chưa phải lúc. Tôi cần thêm thời gian.”
Giọng ông ta thật lạ, quá lớn, như thể không tự nghe thấy được. Nhưng khi trả lời, giọng Luc cứng rắn, trơn tru, một tiếng chuông trầm gây ra cảm xúc y như những gì nghe thấy.
“Điều đáng buồn về thời gian là nó chẳng bao giờ đủ. Có lẽ một thập kỷ quá ngắn, có lẽ một khoảnh khắc cũng thế. Nhưng cuộc đời luôn chấm dứt quá sớm.”
“Làm ơn,” người đàn ông van lơn, tay chân phủ phục xuống trước bóng tối. Addie rùng mình thay cho ông ta, biết rằng lời cầu xin hoàn toàn vô dụng.
“Hãy cho tôi lập giao kèo khác!”
Luc bắt người đó đứng lên. “Thời gian cho những giao kèo đã hết, Herr* Beethoven. Giờ, ngươi phải nói ra.”
Người đàn ông lắc đầu. “Không.”
Addie không thể thấy đôi mắt Luc, nhưng vẫn cảm nhận được tâm trạng của hắn đang thay đổi. Không khí gợn lên trong phòng, một làn gió và thứ gì đó mạnh mẽ hơn.
“Giao linh hồn của ngươi ra đi,” Luc nói. “Hoặc ta sẽ cướp lấy nó.” “Không!” Người đàn ông hét lên, giờ là cuồng loạn. “Biến đi, Ác quỷ.
Biến đi và…”
Đó là điều cuối cùng ông ta nói, trước khi Luc mở ra.
Đó là cách hình dung duy nhất.
Mái tóc đen bay lên khỏi gương mặt hắn, leo trong không trung như cỏ dại, làn da hắn khô nứt, thứ thoát ra không phải một con người. Đó là một con quái vật. Đó là một vị thần. Đó chính là màn đêm và thứ gì đó khác, thứ gì đó cô chưa từng diện kiến, thứ gì đó cô không thể chịu nổi khi nhìn đến. Thứ gì đó cổ xưa hơn cả bóng tối.
“Đầu hàng đi.”
Giờ thì giọng nói không còn là giọng nói nữa, mà chỉ là tổ hợp tiếng cành cây gãy và lộng gió hè, tiếng gẩm gừ của sói và đá đột ngột chuyển dịch dưới chân.
Người đàn ông lúng búng cầu xin. “Cứu với!” Ông ta hét lên, nhưng vô dụng. Nếu có ai ở ngoài cánh cửa, họ cũng không thể nghe thấy gì.
“Cứu!” Ông ta lại hét lên, bất lực.
Đoạn con quái vật vọc tay vào ngực ông ta.
Người đàn ông lảo đảo, tái nhợt và xám xịt khi bóng tối moi linh hồn ông ra như một mẩu trái cây. Nó thoát ra giữa tiếng giằng xé, rồi nhà soạn nhạc lảo đảo ngã xuống sàn. Nhưng đôi mắt của Addie khóa chặt vào chùm sáng trong bàn tay cái bóng, đang nhấp nhô và run rẩy. Trước khi cô có thể nghiên cứu dải màu xoăn tít quanh bề mặt nó, trước khi cô có thể thắc mắc về hình ảnh của thứ cuộn tròn bên trong, bóng tối khép những ngón tay quanh linh hồn và nó nổ lách tách xuyên qua hắn như tia sét, rồi biến mất khỏi tầm nhìn.
Nhà soạn nhạc ngã sụp trên băng ghế piano, đầu ngửa ra sau, đôi mắt trống rỗng.
Rồi cô sẽ nhận ra, bàn tay Luc luôn tinh tế. Người ta sẽ thấy tác phẩm của hắn và coi đó là bệnh tật, là cơn trụy tim, coi đó là điên rồ, tự sát, sốc thuốc, tai nạn.
Nhưng tối nay, cô chỉ biết người đàn ông trên sàn nhà đã chết.
Bóng tối quay sang Addie, rồi, chẳng còn dấu vết gì của Luc trong làn khói cuộn. Không còn đôi mắt màu xanh lá. Không còn nụ cười khinh khỉnh. Không còn gì ngoài một khoảng trống khủng bố, một cái bóng phủ đầy răng.
Đã lâu rồi kể từ khi Addie thấy thực sự sợ hãi. Cô đã quen với nỗi buồn, cả sự cô đơn và thương tiếc. Nhưng nỗi sợ thuộc về những kẻ có nhiều thứ để mất.
Ấy thế mà.
Nhìn xoáy vào bóng tối, Addie sợ hãi.
Cô ép chân mình ở lại, ép chính mình đứng yên trên mặt đất và đã làm được như vậy khi nó tiến bước thứ nhất, rồi thứ hai, nhưng tới bước thứ ba, cô thấy mình rụt lại. Tránh khỏi bóng tối quay cuồng, màn đêm quái đản, cho tới khi lưng áp vào tường.
Mỗi bước tới trước, nó lại thu mình lại, phần rìa rõ rệt hơn cho tới khi bớt đi vẻ ngoài của cơn bão mà giống hơi khói bị giam trong chai thủy tinh. Gương mặt tim được hình dáng của nó, những cái bóng vặn vẹo thành lọn tóc đen rủ và đôi mắt - chúng lại trở thành đôi mắt - sáng lên như hòn đá khô, bọng diều khổng lồ thu hẹp bằng độ cong cánh cung của thần tình ái, cặp môi uốn mình với vẻ thỏa mãn gian xảo.
Hắn lại là Luc, bao bọc trong lớp vỏ bằng thịt và xương, đủ gần để cô có thể cảm nhận được khí đêm lạnh phảng phất quanh hắn như làn gió.
Lần này, khi hắn cất tiếng, lại là giọng nói mà cô đã biết rõ.
“Chà, cưng của ta…” Hắn nói, một bàn tay ôm lấy má cô. “Giờ chúng ta khác biệt rồi chứ?”
Cô không có cơ hội trả lời.
Hắn đẩy nhẹ, bức tường mở ra phía sau cô. Cô không chắc mình đã ngã, hay những cái bóng vươn ra và kéo cô xuống, nhưng Luc đã biến mất, sau đó cô đứng ngoài trời trên bờ sông đầy sỏi, giữa màn đêm tràn đầy tiếng cười và ánh sáng trên mặt nước, tiếng du dương êm dịu của một giọng nam hát vang đâu đó dọc sông Thames.