- X - Thành phố New York-Ngày 15 tháng 5 năm 2014
Đưa chú mèo về nhà là ý tưởng của Addie.
Có lẽ cô đã luôn khao khát có một con thú cưng.
Có lẽ cô nghĩ rằng anh hẳn luôn cô đơn.
Có lẽ cô nghĩ như thế sẽ tốt hơn cho Henry.
Cô không biết. Chẳng quan trọng. Mọi thứ chỉ là một ngày nọ, khi anh đóng cửa tiệm sách, cô nghiêng người xuất hiện ngay bên cạnh, một cuốn tiểu thuyết dưới cánh tay và con mèo già đời ở tay còn lại, vậy là xong.
Họ đưa Sách về chỗ của Henry, giới thiệu lão mèo với cánh cửa màu xanh dương và đi lên căn hộ Brooklyn chật hẹp. Trái với suy nghĩ mê tín của Henry, nó không tan thành bụi sau khi bị chia cắt khỏi tiệm sách. Nó chỉ lò dò đi xung quanh khoảng một giờ trước khi dựa vào một chồng sách Triết học, vậy là nó đã về nhà.
Cô cũng vậy.
Họ cùng cuộn mình trên ghế dài thì cô nghe thấy tiếng máy ảnh Polaroid và thấy đèn nháy sáng lên. Trong một thoáng, cô thầm thắc mắc liệu làm vậy có được không, liệu Henry có thể chụp ảnh cô như cách anh viết tên cô.
Nhưng kể cả những gì được viết trong cuốn sổ của anh cũng không hoàn toàn là của cô. Đó là câu chuyện của cô trên ngòi bút của anh, cuộc đời của cô qua những lời kể.
Hiển nhiên, khi phim phơi sáng, tấm ảnh Polaroid lộ ra mà không phải ảnh cô, không thật sự là cô. Cô gái trong khung hình có mái tóc xoăn nâu của cô. Cô gái trong khung hình mặc cái áo trắng của cô. Nhưng cô gái trong khung hình không có gương mặt. Nếu có, thì cô ấy hẳn đã quay mặt khỏi máy ảnh, như thể bị chụp khi quay đầu đi.
Cô biết sẽ không thể được, nhưng trái tim vẫn thắt lại.
“Anh không hiểu,” Henry xoay chiếc máy ảnh trong tay.
“Anh thử lại được không?” Anh hỏi, cô hiểu thôi thúc đó. Khó có thể kiểm chề trước một điều rõ ràng là bất khả thi. Não bạn sẽ không thể nào lý giải nổi, nên cứ thử hết lần này tới lần khác, tự thuyết phục mình rằng lần sau sẽ khác.
Cô biết, đó là cách người ta phát điên.
Nhưng Addie vẫn chiều theo Henry, để anh thử lại lần hai, rồi lần ba. Nhìn máy ảnh bị kẹt, nhả ra một tâm trắng đục, bị phơi sáng quá đà, hoặc thiếu sáng, mờ nhòe, cho tới khi mái đầu cô trôi giữa biển ánh chớp trắng.
Cô để anh thử các góc độ khác, ánh sáng khác, cho tới khi những tấm ảnh phủ đầy mặt sàn giữa họ. Cô ở đó, lại không ở đó, thực đấy nhưng lại là một bóng ma.
Anh hẳn đã thấy cô sờn rách thêm một chút sau mỗi lần đèn nháy, nỗi buồn dâng lên qua những khe nứt, ép anh đặt máy ảnh xuống.
Addie đăm đăm nhìn những bức ảnh, nghĩ về bức tranh ở London, về giọng nói của Luc trong đầu mình.
Không quan trọng.
Cô không quan trọng.
Cô nhặt bức cuối cùng lên, ngắm nghía vẻ ngoài của cô gái trong khung hình, nhưng đường nét của cô ta nhòe tới mức không thể nhận ra. Cô ta nhắm mắt, nhắc nhở chính cô rằng có rất nhiều cách để lưu lại một dấu ấn, nhắc nhở chính cô rằng những bức hình biết nói dối.
Rồi cô cảm nhận được mặt cứng của máy ảnh trong tay mình, cô hít vào một hơi thật sâu, định bụng nói với anh là sẽ không được đâu, không thể. Nhưng Henry ở đó, bên cạnh cô, đặt những ngón tay cô lên tay anh, nâng kính ngắm lên trước mắt cô. Để cô dẫn đường cho bàn tay anh ấn xuống như cách đã làm với lớp sơn trên bức tường kính. Nhịp tim cô nhanh dần khi nhắm vào loạt những tấm ảnh trên sàn, bàn chân trần của chính cô nằm trong khung hình.
Cô nín thở, thầm chờ mong.
Một tiếng tách. Một chớp nháy.
Lần này, bức ảnh nhô ra.
* * *
Đây là một cuộc đời bị đông cứng trong khung hình.
Những khoảnh khắc cũng giống như bức ảnh Polaroid. Giống những bức vẽ. Giống những bông hoa ép vào giữa trang sách. Được bảo tồn hoàn hảo.
Ba người họ, nép mình trong ánh nắng.
Addie vuốt tóc Henry khi kể cho anh những câu chuyện, anh viết, viết, và viết.
Henry ấn cô xuống giường, những ngón tay họ đan vào nhau, thở gấp, tên cô được thì thào trong mái tóc của chính mình.
Họ ở đây, bên trong căn bếp chật hẹp của anh, cánh tay anh đan qua người cô, bàn tay cô ôm lấy anh khi cùng khuấy xốt béchamel, khi cùng nhào bột bánh mì.
Sau khi cho nó vào lò nướng, anh đỡ lấy khuôn mặt cô bằng bàn tay dính bột của mình, lưu lại dấu vết ở mọi nơi chạm đến.
Họ để lại một đống hỗn loạn, căn phòng đầy mùi bánh mì mới nướng.
Đến sáng, căn bếp trông như vừa trải qua vũ hội của những bóng ma, họ cùng vờ là có hai cái bóng như thế thay vì một.