← Quay lại trang sách

- XI - Villon-sur-Sarthe, Pháp-Ngày 29 tháng 7 năm 1854

Villon đúng ra không được thay đổi.

Khi cô lớn lên, nơi đó luôn tĩnh lặng tới tê dại, như khí trời mùa hè trước cơn bão. Một ngôi làng được tạc vào đá. Tuy vậy, Luc đã nói gì ấy nhỉ?

Đến đá sỏi cũng có ngày bị mài mòn rồi tan biến.

Villon không bị mài mòn. Trái lại, nó chuyển mình, phát triển, những rễ mới mọc ra, những cái khác lại bị cắt. Khu rừng bị ép thu mình, những hàng cây ở phần ngoài cùng đều đã ngã xuống để nuôi dưỡng lửa trong lò sưởi và nhường đường cho những cánh đồng và hoa màu. Tường mọc lên nhiều hơn trước. Nhiều tòa nhà hơn. Nhiều con đường hơn.

Addie đi vào thị trấn với mái tóc ghém dưới một cái mũ trùm vành xinh xắn, đã dựng sẵn một cái tên, một gương mặt, một bóng ma thân thuộc của một bóng ma trong một gia đình cô từng biết. Nhưng Villon thuộc về thời thanh xuân xa xưa đã lùi xa, cô tự hỏi liệu đây có phải là cách những người khác cảm nhận về ký ức, từng chi tiết cứ mờ nhòa dần.

Đây là lần đầu tiên cô không nhận ra từng con đường.

Đây là lần đầu tiên cô không chắc mình biết đường đi.

Cô rẽ ở khúc quanh, mong thấy một ngôi nhà, nhưng lại thấy hai, tách đôi bởi một bức tường đá thấp. Cô đi sang trái, nhưng thay vì thấy cánh đồng rộng mở, cô lại thấy một cái chuồng được bao bọc bởi hàng rào. Sau cùng, cô cũng nhận ra đường về nhà, nín thở đi theo lối đó, cảm thấy có gì đó trong lòng nhẹ bẫng trước hình ảnh cây thủy tùng già vẫn oằn mình với thân hình nổi u cạnh khoảnh đất.

Nhưng phía bên kia cái cây, nơi này đã thay đổi. Tấm áo mới đã phủ lên khung xương cũ.

Nhà xưởng của cha đã bị dọn đi, dấu vết ngôi nhà nhỏ giờ chỉ còn là một cái bóng trên nền đất, cỏ dại vươn dài lấp kín nó với sắc màu có chút khác. Addie đã chuẩn bị đối đầu với cảnh lặng lẽ tiêu điều vì bị bỏ hoang, nhưng cô lại đụng phải chuyển động, giọng nói và tiếng cười.

Ai đó đã chuyển vào căn nhà của gia đình cô, một trong những hộ mới tới thị trấn đang phát triển. Một gia đình, với người mẹ cười nhiều hơn, người cha trầm lắng hơn, hai cậu con trai nô đùa trên sân, mái tóc đều mang màu rơm. Cậu anh đuổi theo một con chó đang ngậm cái tất, còn cầu em trèo lên cây thủy tùng già, bàn chân trần tìm kiếm những mấu nổi và hốc như chính cô hồi còn là một cô bé với sổ vẽ kẹp dưới cánh tay. Hẳn là hồi bằng tuổi cậu bé… hay khi lớn hơn nhỉ?

Cô nhắm mắt lại, cố giữ lấy hình ảnh đó, nhưng nó tuột khỏi kẽ tay cô. Những ký ức trước đó không mắc kẹt trong lăng kính. Những năm trước đó đã biến mất cùng với cuộc đời khác. Đôi mắt cô chỉ nhắm lại một lát, nhưng khi mở mắt ra, cái cây chẳng còn ai. Cậu bé đã biến mất.

“Chào cô,” một giọng nói vang đâu đó đằng sau cô.

Là cậu em, gương mặt thân thiện đang ngước lên nhìn cô.

“Chào cháu,” cô đáp.

“Cô bị lạc ạ?”

Cô do dự, giằng xé giữa câu trả lời có và không, không chắc sự thật gần bên nào hơn.

“Cô là một bóng ma,” cô đáp. Đôi mắt câu bé mở tròn vì ngạc nhiên, thích thú và đòi cô chứng minh. Cô bảo cậu nhóc nhắm mắt lại, và khi cậu nhóc làm theo, cô bước tránh sang một bên.

* * *

Trong nghĩa trang, cái cây Addie trồng đã bén rễ.

Nó phủ bóng trên mộ của Estele, dìm xương bà dưới bóng râm.

Addie lướt tay lên lớp vỏ cây, kinh ngạc trước cách cây non lớn lên thành thân dày, cành và rễ vươn ra mọi phía. Đã một trăm năm kể từ ngày nó được trồng - một khoảng thời gian từng quá lâu để nắm bắt, nhưng giờ thi quá khó để cân đo. Tới nay, cô tính thời gian bằng giây, bằng mùa, bằng những cơn giá lạnh và những lần băng tan, bằng sự đâm chồi và tàn úa. Cô đã thấy những công trình sụp đổ rồi mọc lên, các thành phố bốc cháy rồi dựng lại, quá khứ và hiện tại nhòa vào nhau thành một dòng chảy phù du.

Nhưng nơi này, nơi này hữu hình.

Những năm tháng đã lưu dấu trên gỗ và vỏ cây, trên rễ và đất.

Addie ngồi dựa lưng vào ngôi mộ của bà lão, để bộ xương cũng đã già cỗi của chính mình nghỉ dưới bóng cây che, nhớ lại lần viếng thăm gần nhất. Cô kể cho Estele những câu chuyện về nước Anh, Ý và Tây Ban Nha, về Matteo và bảo tàng, về Luc, về những tác phẩm nghệ thuật của cô và những đổi thay của thế giới. Dù chẳng ai trả lời ngoài tiếng rì rào của lá, cô biết những gì bà lão sẽ nói.

Mọi thứ đều sẽ thay đổi, con bé ngốc nghếch. Đó là bản chất của thế giới. Chẳng thứ gì yên vị mãi mãi.

Trừ cháu, cô thầm nghĩ, nhưng Estele trả lời, tiếng khô như củi nổ giòn trong bếp lửa.

Kể cả cháu.

Cô nhớ những lời khuyên của bà lão, dù chỉ ở trong đầu. Giọng nói ấy mỏng manh, hao mòn qua năm tháng, mờ nhoà như tất cả những ký ức bình thường khác.

Nhưng ở nơi đây, ít nhất nó quay lại với cô.

Mặt trời đã kéo xuống khi cô đứng dậy và bước tới rìa làng, giáp bìa rừng, tới nơi bà lão từng gọi là nhà. Nhưng thời gian cũng đã chiếm lấy nơi này. Khu vườn từng mọc quá cao đã bị rừng vươn đến nuốt chửng, sự hoang dã đã chiến thắng trận chiến với cái lều, kéo sụp nó rồi gieo cây non lên phần xương. Những tấm gỗ đã mục, đá đã mòn, mái nhà biến mất, cỏ dại và dây leo đang chậm chạp tháo dỡ những gì còn lại.

Lần tới cô đến, nơi này chẳng còn lưu lại dấu vết gì nữa, khu rừng đang dần tiến tới nuốt trọn những thứ còn lại. Nhưng lúc này, nơi đây vẫn có một bộ hài cốt dần bị chôn vùi trong rêu.

Addie đi được nửa đường tới căn lều hoang thì nhận ra nó không hoàn toàn bị bỏ mặc.

Có thứ gì đó khẽ chuyển động trong gò đất tồi tàn, cô nheo mắt lại, cho rằng sẽ gặp một con thỏ, hoặc một chú nai con. Thay vào đó, cô thấy một cậu bé. Cậu nhóc đang chơi giữa căn lều sụp, leo trèo trên phần còn lại của những bức tường đá già cỗi, phạt cỏ bằng một cành cây lấy từ rừng.

Cô biết cậu nhóc này. Đây là cậu anh cả đã đuổi theo chú chó trên khoảnh sân của cô. Cậu nhóc chừng chín hay mười tuổi gì đó. Đủ lớn để nheo mắt nghi ngờ khi trông thấy cô.

Cậu giơ cái que lên như thể đó là một thanh kiếm.

“Cô là ai?” Cậu bé hỏi.

Lần này, cô không định trở thành bóng ma. “Ta là một phù thủy.”

Cô không biết tại sao mình lại nói thế. Có thể chỉ để mua vui cho chính mình. Có lẽ vì khi sự thật không thể chạm tới được, những điều giả tưởng sẽ tự tìm cho mình suy nghĩ riêng. Hoặc có lẽ vì đó là điều Estele sẽ nói, nếu bà ấy ở đây.

Một bóng mờ lướt qua khuôn mặt cậu bé. “Phù thủy không tồn tại,” cậu nhóc đáp, giọng không chắc chắn lắm. Khi cô bước tới trước, gót giày làm gãy những cành cây khô giòn dưới nắng, cậu bé bắt đầu quay đi.

“Nhóc đang chơi đùa trên hài cốt của ta,” cô cảnh báo. “Ta khuyên nhóc hãy leo xuống trước khi té ngã.”

Cậu nhóc lảo đảo vì ngạc nhiên, suýt trượt trên một mảng rêu.

“Trừ khi nhóc muốn ở lại hơn,” cô suy tư. “Ta chắc rằng nơi này cũng có chỗ dành cho nhóc.”

Chưa gì cậu bé đã leo xuống đất, co giò bỏ chạy. Addie nhìn theo, tiếng cười như quạ kêu của Estele vang lên trong tai cô.

Cô chẳng cảm thấy tội lỗi vì đã dọa một đứa trẻ; cô không mong cậu bé sẽ nhớ. Nhưng ngày mai, cậu bé sẽ lại đến, cô sẽ đứng nấp ở bìa rừng, nhìn cậu bé định leo lên đống đổ nát, rồi do dự, thoáng bồn chồn hiện trong mắt. Cô sẽ nhìn cậu bé lùi tránh, tự hỏi cậu có đang nghĩ đến những mụ phù thủy và những bộ hài cốt nửa lộ nửa nấp không. Liệu ý tưởng đó có vươn lên như cây cỏ trong đầu cậu nhóc không.

Nhưng hôm nay, Addie chỉ có một mình với Estele chiếm trọn đầu óc.

Cô đưa tay lướt dọc bức tường đã sụp một nửa, nghĩ tới việc ở lại, trở thành phù thủy nơi bìa rừng, mảnh vỡ lạc vào giấc mơ của ai đó. Cô tưởng tượng tới việc dựng lại ngôi nhà của bà lão, thậm chí đã quỳ gối xuống để xếp vài viên đá nhỏ. Nhưng tới viên thứ tư, cột đã sụp xuống, những hòn đá lăn trên thảm cỏ dài y như trước khi cô nhặt chúng lên.

Mực viết ra chảy ngược.

Vết cắt tự chữa lành.

Nhà sụp trước khi xây.

Addie thở dài khi vài chú chim bay lên từ khu rừng ngay cạnh đó, kêu lên quang quác như tiếng cười. Cô quay về phía hàng cây. Nơi đó vẫn còn ánh sáng, có lẽ một giờ nữa bóng tối sẽ ập xuống, ấy thế, khi nhìn sâu vào trong rừng, cô có thể cảm thấy bóng tối đang nhìn lại mình. Cô lội giữa những hòn đá đã vùi vào đất một nửa và bước vào bóng hàng cây.

Cơn run rẩy lướt qua cô.

Chẳng khác nào bước qua một tấm màn.

Cô len lỏi giữa đám cây cối. Đã từng có lúc cô sợ mình sẽ lạc đường. Nhưng giờ, những bước chân cô như khắc vào ký ức. Cô không lạc được dù có cố chăng nữa.

Không khí chốn này lạnh hơn, đêm gần hơn bên dưới mái che. Giờ thì dễ hiểu tại sao cô lại đánh mất cảm giác về thời gian vào cái ngày đó. Tại sao ranh giới giữa hoàng hôn và màn đêm trở nên mờ ảo như vậy. Cô tự hỏi liệu mình có còn cất lời kêu gọi nếu hồi đó nhận thức rõ về thời gian không?

Cô liệu có cầu nguyện, khi biết rõ vị thần nào sẽ trả lời?

Cô không trả lời chính mình.

Không cần làm vậy.

Cô không biết hắn đã ở sau lưng mình tự lúc nào, có phải hắn bám theo cô trong im lặng hồi lâu. Cô chỉ biết khi nghe thây tiếng cành cây gãy ở phía sau.

“Chuyến hành hương cô nhất quyết thực hiện thật kỳ lạ.”

Addie tự mỉm cười. “Thế ư?”

Cô quay đầu và thấy Luc đang dựa lưng vào một thân cây.

Đây không phải lần đầu tiên họ gặp lại kể từ cái đêm hắn cướp đi linh hồn của Beethoven. Nhưng cô vẫn chưa quên được những gì mình đã chứng kiến. Càng không thể quên hắn muốn cô thấy điều đó, nhìn vào hắn và hiểu biết về sức mạnh của hắn. Nhưng đó là một hành động ngu xuẩn. Như khi ta nghiêng bàn tay cầm bài dù món cược lớn nhất đang nằm trên bàn.

Tôi thấy ngài, cô nghĩ khi hắn đứng thẳng người dậy. Tôi đã thấy hình dạng chân thật nhất của ngài. Giờ ngài không thể dọa tôi được nữa.

Hắn bước vào hồ ánh sáng.

“Điều gì kéo cô trở lại đây?” Hắn hỏi.

Addie nhún vai. “Cứ gọi đó là hoài niệm đi.”

Hắn nâng cằm. “Ta gọi đó là điểm yếu. Chỉ đi theo vòng tròn khi cô có thể khai phá những con đường mới.”

Addie nhíu mày. “Tôi khai phá một con đường kiểu gì khi còn không thể xếp một chồng đá? Hãy để tôi tự do, rồi xem tôi sẽ lãng du được tới đâu.”

Hắn thở dài, biến mất vào bóng tối.

Khi cất lời lần nữa, hắn lại ở sau lưng cô, tiếng nói bay qua mái tóc. “Adeline, Adeline,” hắn quở trách. Cô biết nếu mình quay đầu, hắn sẽ không còn ở đó nữa, vậy nên cô cứ đứng đó, tiếp tục nhìn cánh rừng. Không giật mình khi bàn tay hắn lướt trên làn da của cô. Khi cánh tay hắn bò quanh vai cô.

Khi ở gần thế này, hắn có mùi gỗ sồi, mùi lá và cánh đồng đẫm nước mưa.

“Mệt không?” Hắn thì thầm.

Cô rùng mình trước câu hỏi đó.

Cô đã chuẩn bị trước cho sự tấn công, những lời móc mỉa, nhưng chẳng chuẩn bị cho câu hỏi đó, hay ngữ điệu gần như dịu dàng ấy.

Đã một trăm bốn mươi năm. Một thế kỷ rưỡi, sống như một tiếng vọng, một bóng ma. Đương nhiên là cô mệt rồi.

“Cô không muốn nghỉ ngơi sao, cưng của ta?”

Lời này rơi như tơ vương lên da cô.

“Ta có thể chôn cô ở đây, cạnh Estele. Trồng một cái cây và để nó mọc trên xương cô.”

Addie nhắm mắt.

Đúng thế, cô mệt rồi.

Có lẽ cô không cảm nhận được tác động của tháng năm tới xương khớp mình, cơ thể không khô héo theo tuổi tác, nhưng sự úa tàn là thứ có thực, rữa nát trong tâm hồn cô. Có những ngày cô khóc thương tiềm năng của một năm khác, một thập kỷ khác, một thế kỷ khác. Có những đêm cô không ngủ nổi, những phút giây thao thức và mơ về cái chết.

Nhưng rồi, cô tỉnh dậy, thấy sắc hồng cam của bình minh trên những đám mây, nghe tiếng rền rĩ của một cây vĩ cầm cô độc, nghe âm nhạc, giai điệu và nhớ ra rằng trên đời này lại có thứ tươi đẹp đến thế.

Cô không muốn để lỡ chúng, bất cứ điều gì trong số chúng.

Addie xoay người trong vòng tay của Luc, ngẩng lên nhìn gương mặt hắn.

Cô không biết là do màn đêm đang trườn đến hay do đặc tính của chính khu rừng, nhưng trông hắn thật khác. Mấy năm qua, cô đã thấy hắn bọc mình trong nhung và ren, điểm trang bằng bộ đồ thời thượng nhất. Cô cũng đã thấy hắn là một khoảng trống, ngông cuồng và bạo lực. Nhưng ở chốn này, hắn không như thế.

Ở nơi này, hắn là bóng tối mà cô đã gặp vào đêm đó. Thứ ma thuật hoang dã trong vỏ bọc một người tình.

Những đường nét của hắn nhòa vào bóng khuất, làn da mang màu của ánh trăng, đôi mắt trùng tông với lớp rêu ngay phía sau. Hắn là sự hoang dã.

Nhưng cô cũng vậy.

“Mệt ư?” Cô đáp, kéo theo một nụ cười. “Tôi vừa mới tỉnh ngủ thôi.”

Cô trông đợi vẻ không hài lòng của hắn, nét cuồng dã, bóng răng nanh của hắn.

Nhưng chẳng có dâu hiệu nào của sắc vàng trong cặp mắt kia.

Thực ra, chúng mang một sắc xanh úa mới mẻ.

Phải nhiều năm sau cô mới hiểu được ý nghĩa của màu sắc ấy, hiểu được nó ngang bằng với thích thú.

Tối nay, nó chỉ thoáng hiện qua. Sau đó, môi hắn cọ lên gò má cô.

“Đến cả đá,” hắn lầm bầm, rồi biến mất.