← Quay lại trang sách

- XII - Thành phố New York-Ngày 13 tháng 6 năm 2014

Chàng trai và cô gái khoác tay nhau đi bộ.

Họ đi tới Xưởng Đan Len*, giống như phần lớn thứ khác ở Williamsburg, nơi này chẳng giống cái tên chút nào. Nó không phải cửa tiệm đồ thủ công hay một nơi bán len, mà là một điểm tổ chức hòa nhạc ở ria phía bắc Brooklyn.

Hôm nay là sinh nhật của Henry.

Trước đó, khi anh hỏi ngày sinh của cô, khi cô trả lời rằng nó rơi vào khoảng tháng Ba, bóng tối đã lướt qua gương mặt anh.

“Xin lỗi, anh lỡ mất rồi.”

“Đó là điều tuyệt vời nhất của sinh nhật,” cô ngả người vào anh. “Năm nào cũng có hết.”

Cô cười khe khẽ, anh cũng thế, nhưng có gì đó trống vắng trong giọng anh, một nỗi buồn mà cô đã nhầm thành sự lơ đãng.

Bạn bè của Henry đã đặt một bàn gần sân khấu, những chiếc hộp nhỏ xếp thành chồng giữa họ.

“Henry!” Robbie hét to, trước mặt anh ta là hai chai đã rỗng.

Bea vò tóc anh. “Cậu nhóc mùa hè đúng nghĩa của chúng ta.”

Sự chú ý của họ lướt qua anh, rơi vào cô.

“Xin chào mọi người,” anh nói. “Đây là Addie.”

“Đây rồi!” Bea nói. “Bọn này mong gặp cậu chết đi được.”

Đương nhiên, họ đã gặp rồi.

Họ đòi gặp cô gái mới xuất hiện trong cuộc đời Henry suốt mấy tuần rồi. Họ cứ trách anh vì giấu giếm cô, nhưng Addie đã cùng họ uống bia ở quán Merchant, xem phim tối ở chỗ của Bea, tình cờ gặp họ ở những buổi triển lãm và công viên. Lần nào Bea cũng nói về déjà vu, rồi những trào lưu nghệ thuật. Lần nào Robbie cũng cáu kỉnh, bất chấp mọi nỗ lực dỗ dành anh ta của Addie.

Có vẻ chuyện này khiến Henry bực bội nhiều hơn cô. Hẳn anh nghĩ cô đã quen với chuyện này, nhưng thật ra chẳng có gì để quen cả. Vòng lặp vô tận của xin chào, ai đây, hân hạnh gặp cô, xin chào mài mòn cô như nước xối vào đá, hủy hoại chấm chậm, nhưng không thể tránh được. Chỉ là cô đã học được cách sống với nó thôi.

“Cô biết không,” Bea nói, quan sát cô, “cô trông quen lắm.”

Robbie đứng dậy để mua rượu cho cả nhóm, ngực Addie thắt lại khi nghĩ tới việc anh ta sẽ lại quên đi, rồi phải bắt đầu lần nữa. Nhưng Henry bước đến, chạm vào cánh tay của Robbie. “Để tớ,” anh nói.

“Sinh nhật của ai thì người ấy không phải trả tiền!” Bea phản đối, nhưng Henry gạt cô đi và len qua đám đông.

Addie ở lại một mình với bạn bè của anh. “Gặp cả hai người vui quá,” cô nói. “Henry nói về mọi người suốt.”

Mắt Robbie nheo lại đầy nghi ngờ.

Cô có thể cảm nhận một bức tường đang mọc lên giữa họ, nhưng nói lại thì, cô chẳng xa lạ gì với tâm trạng của Robbie, không còn nữa, vậy nên cô tiếp tục. “Anh là diễn viên, đúng không? Tôi muốn tới xem những buổi biểu diễn của anh lắm. Henry nói anh cực kỳ giỏi.”

Anh ta nhặt tấm thẻ cứng ở cốc bia của mình lên. “Ừ, hẳn rồi…” Anh chàng lầm bầm, nhưng cô kịp thấy góc nụ cười ẩn giữa những lời ấy.

Bea cắt ngang. “Henry trông có vẻ hạnh phúc. Hạnh phúc thật sự.”

“Đúng thế mà,” Henry đáp, đặt khay bia xuống.

“Mừng tuổi hai mươi chín,” Bea nâng cốc.

Họ bắt đầu tranh luận về lợi thế của độ tuổi này, rồi cùng đồng ý rằng năm nay là một năm khá vô dụng cho tới tận sinh nhật, chỉ mới lấp ló trước bậc thềm tuổi ba mươi nghe rất lớn lao.

Bea túm cổ áo Henry. “Nhưng năm sau, cậu sẽ chính thức là người lớn.”

“Mình khá chắc chuyên đó đã xảy ra vào năm chúng ta mười tám tuổi,” anh nói.

“Đừng ngớ ngẩn như thế. Mười tám chỉ đủ tuổi để Bầu cử thôi, hai mươi mốt mới đủ tuổi uống rượu, nhưng ba mươi thì đã đủ già để đưa ra quyết định đấy.”

“Gần với khủng hoảng tuổi trung niên hơn khủng hoảng một phần tư cuộc đời,” Robbie trêu.

Cây mic lóe sáng, hơi rít lên khi một người đàn ông lên sân khấu và thông báo một hoạt động mở đặc biệt.

“Anh ấy là một ngôi sao đang lên. Tôi dám chắc mọi người đã nghe tới tên của anh ấy, nếu chưa thì cũng sẽ biết nhanh thôi. Xin nhường chỗ cho Toby Marsh!”

Trái tim Addie trật nhịp.

Đám đông ồ lên và vỗ tay, còn Robbie huýt sáo. Toby bước lên sân khấu, vẫn là chàng trai bảnh bao, dễ đỏ mặt ấy, nhưng khi len qua đám đông, anh nâng cằm, nở nụ cười bình tĩnh và tự hào. Sự khác biệt giữa những đường nét đầu tiên của bản thảo và bức vẽ đã hoàn thiện.

Anh ngồi xuống cạnh piano và bắt đầu chơi, những nốt nhạc đầu tiên quật vào người cô như nỗi nhớ. Sau đó, anh cất tiếng hát.

“Tôi yêu một người con gái chưa từng gặp mặt.”

Thời gian trượt đi, cô đang ở trong phòng khách của anh, ngồi trên băng ghế piano, tách trà bốc khói trên bệ cửa sổ thiếu những ngón tay của cô vì đang bận nhặt từng nốt.

“Mà lại như gặp nàng hằng đêm…”

Cô ở trên giường anh, bàn tay lớn của anh gõ lên những giai điệu trên làn da cô. Gương mặt cô nóng bừng trong ký ức tiếng ca của anh.

“Tôi rất sợ, rất sợ quên mất nàng, dù mới chỉ được gặp nàng trong giấc mộng.”

Cô chưa từng mớm lời ca cho anh, nhưng sau cùng anh vẫn tìm thấy chúng.

Giọng anh rõ ràng hơn, mạnh hơn, mang sắc thái tự tin hơn. Anh vốn chỉ cần bài hát hợp với mình. Một bài hát khiến đám đông đổ tới và lắng nghe.

Addie nhắm chặt mắt, quá khứ và hiện tại quấn lấy nhau trong đầu cô.

Tất cả những đêm ở Alloway, xem anh biểu diễn.

Mọi lần anh tìm thấy cô ở quán bar và mỉm cười.

Mọi lần đầu tiên không còn là lần đầu tiên của cô.

Mảnh da thuộc rỉ máu xuyên qua tờ giấy.

Toby ngước lên khỏi chiếc đàn piano, anh chẳng thể nào thấy cô giữa một nơi rộng lớn như thế này, nhưng cô lại chắc chắn anh đã nhìn vào mắt mình. Căn phòng khẽ nghiêng, cô không biết là do mình uống bia quá vội hay do cơn chuếnh choáng từ ký ức, nhưng khi bài hát kết thúc giữa tràng pháo tay ấm áp, cô đã đứng dậy, đi tới cửa.

“Addie, khoan đã,” Henry gọi với theo, nhưng cô không làm được, dù cô biết bước chân quay đi có nghĩa là gì, biết rằng Robbie và Bea sẽ quên mất cô, rằng cô sẽ phải bắt đầu lại, cả Henry cũng thế. Nhưng vào giây phút đó, cô không quan tâm nữa.

Cô không thở nổi.

Cánh cửa bung mở, màn đêm ùa đến, Addie há miệng thở, ép không khí vào lồng ngực mình.

Đáng ra nghe bản nhạc của mình thì phải dễ chịu, phải cảm thấy thoải mái.

Dẫu sao, cô cũng từng ghé thăm những tác phẩm nghệ thuật của mình rất nhiều lần.

Nhưng chúng chỉ là những mảnh nhỏ, bị tước bỏ bối cảnh. Những con chim được khắc trên phiến đá cẩm thạch, những bức tranh phía sau dây thừng. Những chiếc hộp đựng dụng cụ mô phạm được đính vào tường vôi trắng và những hộp kính phân tách hiện tại khỏi quá khứ.

Đó là điều khác biệt khi kính bị vỡ.

Đó là mẹ cô đứng trên ngưỡng cửa, hao gầy trơ xương.

Là Remy ở buổi chiêu đãi Paris.

Là Sam, lần nào cũng mời cô ở lại.

Là Toby Marsh, đang chơi bản nhạc của họ.

Cách vượt qua duy nhất mà Addie biết là tiếp tục tiến về phía trước. Họ là Orpheus, cô là Eurydice, mỗi lần họ quay lại, cô lại tan biến.

“Addie?” Henry ở ngay sau cô. “Sao vậy?”

“Em xin lỗi,” cô nói. Cô quẹt nước mắt và lắc đầu vì câu chuyện quá dài, cũng quá ngắn. “Em không thể quay lại đó được, không phải bây giờ.”

Henry nhìn lại qua vai mình, anh hẳn đã thấy mọi màu sắc trôi tuột khỏi gương mặt cô trong suốt màn trình diễn, vì anh nói, “Em biết anh ta? Anh chàng Toby Marsh đó?”

Cô vẫn chưa kể cho anh câu chuyện đó - vẫn chưa tới.

“Em từng biết,” cô đáp, dù không hoàn toàn đúng, vì nói vậy nghe như một chuyện trong quá khứ, khi mà quá khứ không phải thứ duy nhất Addie không được hưởng. Henry hẳn cũng đã nghe ra sự dối trá ẩn giữa lời nói, vì anh cau mày. Anh đặt hai tay ra sau đầu.

“Em vẫn còn cảm xúc với anh ta?”

Cô muốn thành thật, muốn nói rằng đương nhiên là thế. Cô chưa từng kết thúc, chưa từng có cơ hội tạm biệt. Không dấu chấm hết, không dấu chấm than, cả đời chỉ toàn chấm phẩy. Mọi người khác đều bắt đầu lại, họ tiến tới một trang trắng, nhưng trang giấy của cô đã kín chữ rồi. Mọi người nói về việc mang theo những ngọn đuốc từ đám lửa cũ, chúng không hẳn là một đám cháy, nhưng hai bàn tay của Addie đầy những ngọn nến. Cô phải làm thế nào để đặt chúng xuống, hay đẩy chúng ra đây? Cô đã cạn kiệt không khí từ lâu rồi.

Nhưng đó không phải tình yêu.

Không phải tình yêu, và đó là thứ mà anh đang muốn hỏi.

“Không,” cô nói. “Anh ấy chỉ… khiến em bất ngờ. Em xin lỗi.”

Henry hỏi cô có muốn về không. Addie không biết ý của anh là cả hai người họ hay chỉ mình cô và cô cũng không muốn tìm hiểu, vậy nên cô lắc đầu. Họ trở lại vào trong, ánh sáng đã thay đổi, sân khấu trống không, nhạc house lấp đầy không gian cho tới tận màn biểu diễn chính. Bea và Robbie đang nói chuyện, hai mái đầu nghiêng như lúc trước họ vừa bước vào. Addie cố hết sức để mỉm cười khi tới gần bàn.

“Cậu đây rồi!” Robbie nói.

“Cậu chạy đi đâu vậy?” Bea hỏi, mắt lướt từ Henry sang cô. “Còn đây là…?”

Anh đưa tay vòng quanh eo cô. “Các cậu, đây là Addie.”

Robbie nhìn lên rồi nhìn xuống, nhưng Bea ồ lên.

“Đây rồi!” Cô ấy nói. “Bọn này muốn gặp cậu chết đi được…”