- XIII - Đường tới Berlin, Đức-Ngày 29 tháng 7 năm 1872
Những chiếc ly khẽ rung trên bàn khi con tàu lăn bánh qua vùng quê của nước Đức. Addie ngồi ở toa ăn, nhấm nháp tách cà phê và nhìn ra ngoài cửa sổ, trầm trồ trước tốc độ mà thế giới đang trôi về sau.
Con người có khả năng làm được những điều thật phi thường. Những điều tàn nhẫn và chiến tranh, cả nghệ thuật và phát minh nữa. Cô sẽ nghĩ đi nghĩ lại điều này suốt những năm tới, khi bom rơi, những tòa nhà sụp đổ, khi nỗi kinh hoàng nuốt trọn từng đất nước. Đồng thời cả khi những tấm hình đầu tiên được in trên phim, khi máy bay cất cánh vào không trung, khi những bộ phim chuyển từ đen trắng sang sắc màu.
Cô thán phục.
Cô sẽ luôn thán phục.
Chim trong suy nghĩ, cô không nghe thấy tiếng của kiểm soát viên cho tới khi anh ta tới ngay bên cạnh cô, bàn tay đặt nhẹ lên vai cô.
“Fräulein (cô),” ông ta gọi, “vui lòng cho tôi xem vé.”
Addie mỉm cười. “Hẳn rồi.”
Cô nhìn xuống bàn, vờ lục ví.
“Xin lỗi,” cô đứng lên, “chắc tôi để trong phòng rồi.”
Đây không phải lần đầu tiên họ cùng diễn màn này, nhưng là lần đầu tiên người soát vé quyết đi theo cô, bám gót như một cái bóng trong lúc cô đi tới một toa tàu không thuộc về mình để lấy một tấm vé chưa bao giờ mua.
Addie tăng tốc, mong có thể đóng sập một cánh cửa chặn giữa họ, nhưng vô dụng, kiểm soát viên theo sát từng bước, nên cô chậm lại và dừng trước một cánh cửa của một căn phòng chắc chắn không phải là của cô, hy vọng ít nhất nó còn trống.
Nhưng không.
Khi cô chạm vào tay nắm cửa, nó thoát ra, trượt mở để lộ khoang tàu tối, một người đàn ông lịch thiệp đang tựa vào ngưỡng cửa, những lọn tóc đen quăn như mực bám vào thái dương anh ta.
Sự nhẹ nhõm bao phủ cô.
“Herr Wald*,” kiểm soát viên đứng thẳng lên, như thể người đàn ông trước cửa là một vị công tước chứ không phải bóng tối.
Luc mỉm cười. “Em đây rồi, Adeline,” giọng hắn êm dịu và trầm ấm như mật ong mùa hè. Đôi mắt xanh lướt qua cô sang vị kiểm soát viên. “Vợ tôi biết cách lang thang lắm,” hắn nói, nụ cười giảo hoạt nở trên môi, “điều gì kéo em về với anh vậy?”
Addie rặn ra một nụ cười, phủ lên đó sắc ngọt ngấy.
“Anh yêu,” cô nói, “em quên mang theo vé.”
Hắn bật cười, rút ra một mảnh giấy từ trong túi áo khoác. Luc kéo Addie lại gần. “Em hay quên thật, cưng ạ.”
Cô nổi da gà, nhưng ngâm chặt miệng, thậm chí còn khẽ ngả người vào hắn.
Kiểm soát viên kiểm tra mảnh giấy, chúc họ một đêm tốt lành. Ngay khi ông ta đi khỏi, cô lập tức tránh khỏi Luc.
“Adeline của ta,” hắn tặc lưỡi, “đó không phải cách cư xử với chồng đâu.”
“Tôi không phải của ngài,” cô nói. “Tôi cũng không cần ngài giúp.”
“Đương nhiên rồi,” hắn cộc lộc tiếp lời. “Nào, đừng tranh cãi trên hành lang thế chứ.”
Luc kéo cô vào khoang, hoặc ít nhất, cô nghĩ hắn đang làm thế, nhưng thay vì bước vào không gian kín quen thuộc của cabin, cô lại chỉ thấy bóng tối mênh mông thăm thẳm. Trái tim cô trật nhịp khi lỡ bước, đột ngột rơi, con tàu rời xa, và thế giới cũng vậy. Họ lại trở lại với hư vô, khoảng không trống rỗng lơ lửng mà cô biết mình sẽ không bao giờ trọn vẹn hiểu, cũng sẽ không bao giờ có thể nắm bắt bản chất của bóng tối. Vì giờ cô đã nhận ra chốn này, nơi này là gì.
Là hắn.
Đây là sự thật về hắn, màn đêm bao la và man rợ, bóng tối đầy hứa hẹn, bạo lực, nỗi sợ và tự do.
Khi bóng tối run rẩy rụt trở về hình dạng bao quanh họ, họ không còn trên con tàu nước Đức nữa, mà đang trên một con đường, giữa trung tâm một thành phố mà cô chưa biết đó là Munich.
Cô nên nổi giận vì bị bắt cóc, đột ngột phải thay đổi định hướng đêm nay, nhưng cô không thể ngăn nổi tính tò mò nở rộ bên trên sự bối rối. Cú nhảy đột ngột tới với thứ mới mẻ. Sự phấn khích của chuyến phiêu lưu.
Nhịp tim tăng nhanh, nhưng cô quyết không để cho hắn thấy sự trầm trồ của mình.
Nhưng cô ngờ là hắn biết thừa rồi.
Đôi mắt hắn lóe lên vẻ hài lòng một tia xanh thẫm màu hơn.
Họ đang đứng trên những bậc thang trước một nhà hát opera đồ sộ, bộ đồ du hành của cô biến mất và được thay thế bằng chiếc váy đẹp hơn nhiều. Addie tự hỏi chiếc váy này có là thật, cũng như có bất cứ điều gì là thật, hay chỉ đơn giản là những cụm khói và bóng tối. Luc đứng cạnh cô, khăn quàng xám quấn quanh cổ áo, đôi mắt màu lục đảo dưới vành mũ cao bằng lụa.
Tối nay chuyển động không ngừng, những người đàn ông và đàn bà tay trong tay leo lên những bậc thang để xem buổi biểu diễn. Cô nghe được rằng đó là kịch Wagner, là Tristan und Isolde*, dù những từ này chẳng có nghĩa gì với cô cả. Cô chưa biết đền đỉnh cao sự nghiệp của người này. Cô không biết màn trình diễn này đã trở thành tuyệt tác của ông. Nhưng cô có thể nếm được vị của sự hứa hẹn như đường mật trong không khí, khi họ đi qua hàng lang đá với những cây cột bằng cẩm thạch và những mái vòm trang trí tỉ mỉ, bước vào một sảnh hòa nhạc rực rỡ màu đỏ nhung và vàng.
Luc đặt bàn tay lên khoảng giữa lưng dưới của cô, dẫn Addie tới trước ban công của một buồng thấp với tầm nhìn hoàn hảo ra sân khấu. Trái tim cô đập rộn vì hồi hộp, trước khi cô nhớ đến Florence.
Đừng nhầm lẫn điều này với lòng nhân từ, hắn đã nói vậy. Ta chỉ muốn mình là kẻ tàn phá cô.
Nhưng đôi mắt hắn không để lộ nét tinh quái nào khi họ ngồi xuống ghế. Nụ cười cũng chẳng tàn ác. Chỉ có sự thư giãn của con mèo dưới nắng.
Hai ly rượu được mang đến, sóng sánh sâm-panh, hắn đưa một ly cho cồ.
“Mừng ngày kỷ niệm,” hắn cất tiếng khi ánh đèn mờ dần, rèm được kéo lên.
Mở màn là âm nhạc.
Khúc giao hưởng dần cao trào, những nốt nhạc như làn sóng lan khắp sảnh, đập vào tường. Cơn bão đảo ngược xoáy vào con tàu.
Sau đó là sự xuất hiện của Tristan. Của Isolde.
Giọng họ lớn hơn cả sân khấu.
Cô từng nghe nhạc kịch, hẳn rồi, từng nghe giao hưởng và xem kịch sân khấu, những giọng ca trong veo vẫn thường khiến cô rơi lệ. Nhưng cô chưa từng nghe điều gì như thế này.
Cách họ hát. Chiều rộng và chiều sâu của cảm xúc.
Nỗi đắm say tuyệt vọng trong từng chuyển động. Sức mạnh nguyên thủy của niềm vui và nỗi buồn.
Cô muốn đóng chai cảm xúc này lại và mang nó theo xuyên qua bóng tối.
Phải nhiều năm sau cô mới lại nghe bản ghi âm của bản giao hưởng này và sẽ tăng âm lượng lên cho đến khi nhức cả tai, tự bọc mình trong âm thanh dù sẽ chẳng thể sánh với lúc này.
Có một lần, Addie rời mắt khỏi những diễn viên trên sân khấu chỉ để thấy Luc đang theo dõi cô chứ không phải họ. Nó lại xuất hiện lần nữa, cái sắc xanh đặc biệt đó. Không phải sự mê hoặc, khiển trách, không tàn ác, mà hài lòng.
Rồi cô sẽ nhận ra đây là đêm đầu tiên hắn không yêu cầu cô đầu hàng.
Lần đầu tiên hắn không nhắc tới linh hồn cô.
Nhưng lúc này, cô chỉ nghĩ tới âm nhạc, bản giao hưởng và câu chuyện. Cô trở lại với sân khấu vì một nốt nhạc rên xiết. Vì tay chân quấn siết trong cái ôm ghì, và vì hình ảnh của cặp tình nhân trên đó.
Cô ngả người tới trước, hít vở opera vào cho tới khi lồng ngực phát đau.
Tấm rèm hạ xuống sau màn trình diễn đầu tiên, Addie đứng bật dậy, rung chuyển trong tiếng vỗ tay.
Luc cất tiếng cười êm như lụa khi cô ngồi trở lại ghế của mình. “Cô có vẻ rất thích thú nhỉ?”
Cô không nói dối, dù để chọc tức hắn. “Quá tuyệt vời.”
Nụ cười nở rộng trên gương mặt hắn. “Cô có đoán được kẻ nào là của ta?”
Ban đầu, cô không hiểu, nhưng lúc sau thì đương nhiên là có.
Tâm trạng cô rơi hẳn xuống. “Ngài ở đây để đòi hỏi họ ư?” Cô hỏi, nhẹ nhõm hẳn khi Luc lắc đầu.
“Không,” hắn nói, “không phải đêm nay. Nhưng sớm thôi.”
Addie lắc đầu. “Tôi không hiểu. Tại sao lại cướp đi cuộc đời của họ khi họ đang đạt tới đỉnh cao.”
Hắn nhìn cô. “Họ đã lập giao kèo. Họ biết cái giá phải trả.”
“Tại sao lại có người đổi cả đời tài năng vì vài năm thăng hoa?”
Nụ cười của Luc tối đi. “Vì thời gian tàn nhẫn với tất cả, còn tàn nhẫn hơn với nghệ sĩ. Vì mắt sẽ mờ đi, giọng sẽ khàn dần, tài năng thui chột.” Hắn dựa vào gần hơn, xoắn lọn tóc của cô quanh một ngón tay. “Vì hạnh phúc thì ngắn ngủi, lịch sử lại dài lâu và sau cùng,” hắn nói, “mọi người đều muốn được nhớ đến.”
Lời này là một con dao sắc ngọt.
Addie gạt tay hắn đi, lại dồn tâm trí lên sân khấu khi vở nhạc kịch tiếp tục.
* * *
Đó là một vở diễn dài, ấy thế mà vẫn kết thúc quá sớm.
Vài tiếng đồng hồ trôi đi trong khoảnh khắc. Addie ước mình có thể ở lại, nấp trong chỗ ngồi này và bắt đầu vở kịch lần nữa, nép mình giữa cặp tình nhân và bi kịch của họ, cuốn theo vẻ đẹp của những giọng ca.
Ấy thế, cô không thể không tự hỏi. Tất cả những điều Addie từng yêu thích là vì chính chúng, hay vì hắn.
Luc đứng lên, đưa cánh tay ra.
Cô không đón lấy nó.
Họ sóng bước qua màn đêm của Munich, Addie vẫn còn phấn khích sau vở nhạc kịch, những giọng nói vẫn ngân vang trong cô như tiếng chuông.
Nhưng câu hỏi của Luc cũng vọng lại.
Ai trong số họ là của ta?
Cô nhìn hắn, bộ dáng thanh lịch ngay sát cô trong bóng tối.
“Giao kèo kỳ lạ nhất ngài từng thực hiện là gì?”
Luc ngửa đầu ra sau, cân nhắc. “Joan xứ Arc,” hẳn đáp. “Một linh hồn đổi một thanh kiếm được ban phước, để cô ấy không bị đánh gục.”
Addie nhíu mày. “Nhưng bà ấy đã bị đánh gục.”
“À, nhưng không phải trên chiến trường.” Nụ cười của Luc trở nên tinh quái. “Ngữ nghĩa có vẻ chẳng quan trọng, nhưng sức mạnh của một giao kèo nằm ở cách diễn đạt. Cô ấy đòi hỏi sự che chở của một vị thần khi kiếm còn nằm trong tay. Cô ấy không đòi hỏi khả năng giữ nó.”
Addie lắc đầu, hơi bối rối.
“Tôi không tin là Joan xứ Arc lập giao kèo với bóng tối đâu.”
Nụ cười của hắn nứt ra, để lộ hai hàm răng. “Chậc, có lẽ ta đã khiến cô ấy tin rằng ta… thánh thiện hơn? Nhưng thực lòng, ta nghĩ cô ấy biết. Để đạt được tầm vóc vĩ đại cần có sự hiến dâng. Hiến dâng cho ai không quan trọng bằng hiến dâng vì cái gì. Sau cùng, cô ấy đã trở thành điều mình hằng mong muốn.”
“Một thánh tuẫn đạo?”
“Một huyển thoại.”
Addie lắc đầu. “Nhưng các nghệ sĩ. Thử nghĩ về tất cả những gì họ có thể làm mà xem. Ngài không tiếc thương khi mất đi họ sao?”
Gương mặt Luc tối đi. Cô nhớ tới tâm trạng của hắn vào cái đêm ở Bảo tàng Quốc gia, nhớ câu nói đầu tiên của hắn trong phòng của Beethoven.
Thật đáng tiếc.
“Đương nhiên là có,” hắn đáp. “Nhưng nghệ thuật vĩ đại luôn đi kèm với giá.” Hắn nhìn ra xa. “Cô phải biết chứ. Dù sao, chúng ta đều là những vị khách quen theo cách của riêng mình.”
“Tôi không hề giống ngài,” cô nói, nhưng giọng điệu chẳng ẩn chứa mấy sự cay độc. “Tôi là nàng thơ, còn ngài là kẻ cắp.”
Hắn nhún vai. “Trao và nhận.”
Nhưng khi đêm muộn, hắn biến mất còn cô lưu lại đó lang thang, vở nhạc kịch lại vang lên, được bảo tồn hoàn hảo trong lăng kính của ký ức, Addie thầm tự hỏi liệu linh hồn họ có phải trả một cái giá tương xứng cho thứ nghệ thuật mỹ lệ tới thế không.