← Quay lại trang sách

- XIV - Thành phố New York-Ngày 4 tháng 7 năm 2014

Ánh sáng nổ tung bên trên thành phố.

Họ tụ tập trên sân thượng nhà Robbie cùng với hai mươi người khác để xem pháo hoa, xem nó vẽ lên trên đường chân trời Manhattan sắc hồng, lục và vàng kim rực rỡ.

Addie và Henry đứng cạnh nhau, trời quá nóng nên da không chịu được kể với da. Cặp kính của anh cứ mờ đi vì hơi nước, còn anh có vẻ không vội uống bia mà cứ giữ cái lon trên cổ.

Làn gió nhẹ len lỏi qua không khí, mang tới sự cứu rỗi như quạt tản nhiệt của máy sấy. Tất cả những người trên sân thượng phát ra âm thanh ầm ĩ, kêu lên những tiếng ô và a hẳn là dành cho những chùm pháo hoa, mà cũng có thể là than thở vì thiếu không khí.

Có một hồ bơi bơm hơi ở giữa sân thượng, bao quanh là những chiếc ghế đan mây với một toán người đang khuấy chân vào làn nước âm ấm.

Pháo hoa đã kết thúc, Addie nhìn quanh tìm Henry, nhưng anh lạc đi đâu mất rồi.

Tâm trạng anh hôm nay cứ là lạ, nhưng cô cho rằng đó là do nhiệt độ đã trĩu nặng vạn vật. Tiệm sách đã đóng cửa, họ gần như dành cả ngày nhoài mình trên sô-pha trước cái quạt hộp, Sách vờn một viên đá trong lúc họ xem ti vi, sức nóng đủ để đun sôi cả dòng năng lượng sôi sục của Henry.

Cô quá mệt để kể chuyện cho anh.

Anh quá mệt để viết chúng ra.

Cánh cửa dẫn lên sân thượng mở tung, Robbie xuất hiện, trông như thể vừa cướp một xe tải bán kem, hai cánh tay ôm đầy những que kem đang tan chảy. Trong tiếng hoan hô ầm ĩ của mọi người, anh ta đi vòng vòng trên mái, phân phát những chiếc kem từng đông cứng.

Lần thứ mười hai làm nên điều kỳ diệu, cô nghĩ thầm khi anh ta đưa cho mình một cây kem hoa quả, dù chẳng nhớ ra cô là ai. Henry rõ ràng đã kể đủ nhiều, hoặc đơn giản là Robbie nhận ra tất cả những người khác và làm phép loại trừ.

Một trong những điều khiến lần này không giống như những lần khác.

Addie không để lỡ một giây. Cô đột ngột cười toét miệng. “Ôi trời, anh hẳn là Robbie rồi.” Cô quàng tay quanh cổ anh ta. “Henry kể về anh với em suốt.”

Robbie tách ra. “Thế à?”

“Anh là diễn viên nhỉ? Anh ấy nói anh cực kỳ giỏi. Rằng sớm muộn gì anh cũng được trình diễn ở Broadway.” Robbie ngại ngùng đỏ mặt, nhìn sang chỗ khác. “Em muốn tới xem anh trình diễn lắm. Giờ anh đang diễn gì vậy?”

Robbie do dự, nhưng cô có thể cảm thấy anh ta đã hơi nghiêng về một phía, giằng xé giữa đuổi cô đi và chia sẻ tin tức của mình. “Bọn tôi đang làm một buổi về Faust,” anh đáp. “Cô biết chứ, người đàn ông lập giao kèo với ác quỷ…”

Addie cắn miếng kem, tự gây bất ngờ cho hàm răng. Nó vừa đủ để che giấu cái nhăn mặt khi Robbie tiếp tục kể.

“Nhưng vở diễn sẽ được đặt trên sân khấu giống Mê cung hơn. Kiểu như Mephistopheles nhưng lại có phong cách của Vua Goblin ấy.” Anh ta chỉ vào mình khi nói tiếp. “Buổi diễn thú vị lắm. Trang phục tuyệt vời. Mà dù sao thì cũng chưa mở trước tháng Chín.”*

Nghe hay quá,” cô nói. “Em muốn xem lắm rồi.”

Nghe thấy vậy, Robbie suýt mỉm cười. “Tôi cũng nghĩ là sẽ khá tuyệt.”

“Vì Faust,” cô nâng que kem lên.

“Và ác quỷ,” Robbie đáp lời.

Hai tay cô dinh dính, cô nhúng chúng xuống hồ bơi phao và đi tìm Henry. Sau cùng, cô thấy anh đang một mình trong góc trên sân thượng, một khoảnh nhỏ không được ánh sáng chạm đến. Anh đang nhìn ra xa, không phải nhìn lên, mà nhìn xuống phía dưới rìa.

“Em nghĩ cuối cùng em cũng đã khiến Robbie chấp nhận hơn chút rồi,” cô nói, lau tay vào quần soóc.

“Hử?” Anh lên tiếng, có vẻ không thực sự nghe thấy. Một giọt mồ hôi lăn trên má, anh nhắm mắt trước hơi gió nhẹ của mùa hè và khẽ đung đưa bàn chân.

Addie kéo anh ra khỏi mép sân thượng. “Có chuyện gì à?”

Đôi mắt anh tối tăm, trong một thoáng, anh trông như bị ma ám, lạc lối.

“Không có gì,” anh khẽ đáp. “Nghĩ ngợi chút ấy mà.”

Addie đã sống đủ lâu để nhân biết một lời nói dối. Sự dối trá có ngôn ngữ riêng của nó, giống ngôn ngữ của các mùa hay cử chỉ, hay các tông màu trong mắt Luc.

Vậy nên cô biết Henry hiện đang nói dối mình.

Hoặc ít nhất, anh đang không muốn nói cho cô sự thật.

Có lẽ đây chỉ là một trong những cơn bão của anh, cô nghĩ. Có lẽ chỉ là do hơi nóng mùa hè.

Nhưng không phải thế, đương nhiên rồi. Sau này cô sẽ biết sự thật, cô sẽ ước gì mình từng hỏi, ước gì mình dồn ép anh, ước gì mình được biết.

Sau này… còn đêm nay, anh kéo cô lại gần. Đêm nay, anh hôn cô, nụ hôn sâu và đói khát như thể làm vậy sẽ khiến cô quên những gì mình đã thấy.

Addie để anh thử.

* * *

Đêm đó, khi họ về nhà, trời vẫn quá nóng để suy nghĩ hay đi ngủ, nên họ xả nước lạnh dâng đầy bồn tắm, tắt đèn và leo vào trong, run rẩy vì sự cứu rỗi đột ngột.

Họ nằm đó trong bóng tối, cẳng chân trần quấn lấy nhau dưới làn nước. Những ngón tay của Henry nhảy nhót chơi một giai điệu xuyên qua đầu gối cô.

“Lúc ta mới gặp,” anh suy tư, “tại sao em không nói cho anh tên thật?”

Addie ngước lên nhìn những ô gạch trên trân nhà tối, thấy Isabelle trong ngày cuối cùng đó, cậu ấy ngồi cạnh bàn, mắt đờ đẫn. Cô thấy Remy trong quán cà phê, mơ màng nhìn xuyên qua lời cô nói, chẳng thể nghe rõ.

“Vì em không nghĩ mình có thể làm được,” cô nói, lướt tay trên mặt nước. “Khi em cố kể sự thật cho người khác, mặt họ đều ngẩn ra. Khi em cố nói tên mình, lần nào từ đó cũng mắc kẹt trong cổ họng.” Cô mỉm cười. “Trừ với anh.”

“Nhưng tại sao?” Anh hỏi. “Nếu em bị lãng quên thì nói sự thật có làm sao đâu?”

Addie nhắm mắt. Đây là một câu hỏi hay, cô đã từng tự hỏi mình như thế hàng trăm lần. “Em nghĩ hắn muốn xóa bỏ em. Muốn đảm bảo em cảm thấy mình không được ai thấy, không được lắng nghe, không có thật. Anh sẽ không nhận ra sức mạnh của một cái tên cho tới khi nó biến mất. Trước anh, hắn là người duy nhất có thể nói nó ra.”

Giọng nói đó cuộn như làn khói trong đầu cô.

Ồ, Adeline.

Adeline, Adeline.

Adeline của ta.

“Tên khốn kiếp,” Henry khẽ chửi thầm, còn cô khúc khích, nhớ lại cái đêm cô gào thét với bầu trời, chửi rủa bóng tối bằng những từ còn tệ hại hơn nhiều.

Rồi anh hỏi, “Lần cuối cùng em gặp hắn là khi nào?” Câu hỏi khiến Addie hoang mang.

Trong thoáng chốc, cô đang ở trên một chiếc giường, ga trải giường bằng lụa đen quấn lấy tứ chi, nhiệt độ New Orleans ngột ngạt cả trong bóng tối. Nhưng Luc là một khối mát lạnh quấn lấy tay chân cô, răng cào lên vai khi thì thầm từ đó trên da trần.

Đầu hàng đi.

Addie nuốt khan, đẩy ký ức xuống như nuốt dịch túi mật xuống họng.

“Gần ba mươi năm trước,” cô đáp, như thể không đêm ngày tháng. Như thể ngày kỷ niệm không lao tới gặp họ.

Cô liếc sang nhìn chồng quần áo trên nền nhà tắm, nơi chiếc nhẫn gỗ đang ẩn trong túi quần soóc. “Bọn em đã tranh cãi,” cô nói, đó đúng là phiên bản chân thực nhất của sự thật.

Henry nhìn cô, rõ ràng đang tò mò, nhưng anh không hỏi đã xảy ra chuyện gì. Cô biết ơn điều đó.

Đi đúng thứ tự mới đến được câu chuyện.

Cô sẽ kể cho anh khi tới lúc.

Còn giờ, Addie rướn người lên, mở vòi hoa sen để nước phun xuống như mưa, vỗ về và êm dịu. Đây là một sự yên lặng hoàn hảo. Dễ chịu và trống trải. Họ ngồi đối diện nhau dưới làn hơi lạnh. Addie nhắm mắt và nghiêng đầu tựa vào thành bồn tắm, lắng nghe cơn mưa nhân tạo.