← Quay lại trang sách

- XV - Cotswolds, Anh-Ngày 31 tháng 12 năm 1899

Tuyết đang rơi.

Không phải lớp lớp sương giá, không phải vài mảnh băng cứng đầu, mà là một màu trắng phủ kín.

Addie ngồi cuộn tròn bên cửa sổ căn nhà nhỏ, một đám lửa cháy sau lưng và một cuốn sách mở trên đùi khi nhìn bầu trời trút mình xuống.

Cô đã đón nhận chuyển biến trong mấy năm qua theo nhiều cách.

Vắt vẻo trên sân thượng ở London với những chai sâm-panh, cầm đuốc trên tay đi qua con đường trải sỏi ở Edinburgh. Cô từng nhảy trên những sảnh đường ở Paris, ngắm bầu trời trắng xoá vì pháo hoa ở Amsterdam. Cô từng hôn những người lạ, hát với bạn bè chưa từng gặp mặt. Ra ngoài với tóc mái và những lời thì thầm.

Nhưng tối nay, cô bằng lòng ngồi yên nhìn thế giới trở nên trắng xóa bên ngoài cửa sổ, mọi đường nét thẳng cong đều bị tuyết che phủ.

Căn nhà không phải của cô, đương nhiên rồi. Không phải nếu xem xét cẩn thận.

Cô tìm thấy lúc nó trông có vẻ vẫn còn nguyên, một nơi bị bỏ mặc, hoặc chỉ bị lãng quên. Nội thất đã cũ mòn, cái tủ gần như trống không. Nhưng cô có cả mùa để biến nó thành của mình, gom gỗ từ xác cây trên khắp cánh đồng. Cô có cả thời gian để chăm sóc khu vườn hoang, trộm lấy những gì mình không thể trồng.

Đây đơn giản là nơi xương cốt cô nghỉ ngơi.

Ngoài kia, cơn bão đã ngừng.

Tuyết nằm lặng trên mặt đất. Mịn và sạch như trang giấy trắng.

Có lẽ đó là điều giục cô đứng lên.

Cô kéo áo choàng quanh vai và xông ra ngoài, đôi bốt lập tức ngập trong tuyết. Nó nhẹ bẫng, được quết một lớp mỏng như đường, thoảng vị mùa đông trên lưỡi cô.

Có một lần, hồi cô năm hay sáu tuổi, Villon có tuyết rơi. Đó là một cảnh hiếm có, lớp màu trắng dày phủ ngập vài phân lên vạn vật. Chỉ trong vài giờ, nó bị phá hủy bởi những chú ngựa, xe kéo và chân người đi qua đi lại, nhưng Addie tìm thấy một khoảng màu trắng nhỏ chưa bị chạm đến. Cô xông tới nó, để lại một hàng dấu giày. Cô để trần đôi tay chạy qua mảng tuyết đông, cào những vệt ngón tay theo chuyển động của mình. Cô phá hủy từng phần tấm vải căng đó.

Xong xuôi, cô nhìn quanh cánh đồng giờ đã bao phủ đầy dấu vết, thương tiếc vì cuộc vui đã tàn. Ngày hôm sau, lớp giá bị vỡ, băng tan ra, đó là lần cuối cùng cô được vui chơi trong tuyết.

Cho đến tận bây giờ.

Giờ, bước chân cô hằn xuống lớp tuyết hoàn hảo, khiến nó đùn lên theo hướng cô di chuyển.

Giờ, cô vuốt tay qua những gò mềm, chúng trở lại mịn màng sau khi bị cô chạm vào.

Giờ, cô chơi trên cánh đồng, chẳng để lại dấu vết nào.

Thế giới vẫn không tỳ vết, lần này, cô thấy mừng.

Cô xoay tròn, xoay tròn, nhảy một mình khắp mặt tuyết, cười to trước thời khắc lạ kỳ và màu nhiệm, trước khi bước hụt vào một đụn sâu hơn cô tưởng.

Cô mất thăng bằng, lao vào một cột trắng, há hốc miệng vì cái lạnh đột ngột nơi cổ áo, bị tuyết chui vào trong mũ. Cô nhìn lên. Tuyết lại bắt đầu rơi, giờ dịu hơn, những bông tuyết như sao sa. Thế giới bị bóp nghẹt, một lớp bông yên lặng. Nếu không có băng giá len vào quần áo, cô nghĩ mình có thể ở đây mãi mãi.

Cô quyết định ít nhất mình có thể ở lại vào lúc này.

Cô chìm vào tuyết, để nó nuốt lấy tầm nhìn, tới khi chẳng còn gì ngoài một khung viền trời trên cao, bầu trời đêm lạnh, trong và đầy sao. Cô quay trở lại hồi còn là một cô nhóc mười tuổi, vươn dài trên bãi cỏ cao sau xưởng của cha, mơ mộng tới mọi nơi trừ nhà.

Lạ lùng làm sao, cách giấc mơ đi theo con đường khúc khuỷu đến sự thật.

Nhưng giờ, nhìn lên bóng tối vô tận, cô không nghĩ về sự tự do, mà về hắn.

Sau đó, hắn xuất hiện.

Đứng phía trên cô, bóng tối phủ hào quang quanh hắn, cô nghĩ có lẽ mình sắp phát điên lần nữa. Cũng nào phải lần đầu.

“Hai trăm năm,” Luc nói, quỳ xuống cạnh cô, “mà vẫn hành xử như trẻ con.”

“Ngài đang làm gì ở đây?”

“Ta cũng có thể hỏi cô điều tương tự.”

Hắn giơ tay ra, cô bắt lấy nó, để hắn kéo mình ra khỏi cái lạnh. Họ cùng bước trở lại căn nhà nhỏ, để lại dấu chân của mình hắn trên tuyết.

Ngọn lửa trong nhà đã lụi tắt. Cô khẽ rên với chính mình, vươn tay lấy chiếc đèn lồng, hy vọng nó đủ để vỗ về ngọn lửa sống dậy.

Luc chỉ đứng nhìn làn khói tàn và hời hợt phẩy tay, ngọn lửa lại trỗi dậy trong lò sưởi, hơi ấm bừng lên, rọi bóng mọi thứ.

Hắn đi khắp thế giới mới dễ dàng làm sao, cô nghĩ.

Hắn khiến việc đó khó khăn với cô làm sao.

Luc đánh giá căn nhà nhỏ, cuộc sống mượn tạm của cô. “Adeline của ta,” hắn cất tiếng, “vẫn khát khao già đi và trở thành Estele.”

“Tôi không phải của ngài,” cô nói, dù câu nói đó đã mất đi nọc độc.

“Cả thế giới đây, mà cô lại giết thời gian bằng cách đóng vai một phù thủy của nơi hoang dã, một bà lão cầu nguyện với các vị cựu thần.”

“Tôi không cầu nguyện với ngài. Ấy vậy mà, ngài lại đang ở đây.”

Cô dẫn hắn vào, trong chiếc áo khoác len, khăn quàng lông cashmere và cổ áo cao tới má, rồi nhận ra rằng đây là lần đầu tiên cô thấy Luc vào mùa đông. Nó hợp với hắn cũng như mùa hè vậy. Làn da trắng nơi gò má trở thành màu cẩm thạch, lọn quăn đen mang màu của đêm không trăng. Đôi mắt xanh lục giờ lạnh buốt và sáng như sao. Khi nhìn hắn đứng bên lò sưởi lúc này, cô ước gì mình có thể vẽ dáng vẻ của hắn. Dù sau ngần ấy thời gian, những ngón tay cô vẫn khao khát những mẩu chì.

Hắn vuốt tay trên áo choàng.

“Ta đã thấy một con voi, ở Paris.”

Đó là lời của cô dành cho hắn rất nhiều năm về trước. Giờ thì đó thật là một câu trả lời kỳ lạ, chứa đầy những điều hàm ẩn. Đã thấy một con voi và nghĩ về cô. Đã ở Paris, nhưng cô không ở đó.

“Ngài nghĩ về tôi?” Cô nói.

Đó là một câu hỏi. Hắn không trả lời. Thay vì thế, hắn nhìn quanh và nói, “Tiễn một năm như thế này thật thảm hại. Ta có thể làm tốt hơn. Đi với ta.”

Cô tò mò, lúc nào cũng tò mò, nhưng tối nay, cô lắc đầu. “Không.”

Cái cằm kiêu ngạo đó nâng lên. Đôi lông mày thẫm xô vào nhau. “Tại sao lại không?”

Addie nhún vai. “Vì ở đây tôi đang vui. Tôi không tin ngài sẽ đưa tôi về.”

Nụ cười của hắn chập chờn như ánh lửa. Cô cho rằng tới đây là kết thúc rồi.

Quay đầu, hắn sẽ biến mất, tan biến vào bóng tối.

Nhưng hắn vẫn ở đó, làm một cái bóng trong ngôi nhà mượn tạm của cô.

Hắn hạ mình xuống cái ghế thứ hai.

Hắn triệu tới những cốc rượu từ hư vô, họ ngồi trước đám lửa như những người bạn, hoặc ít nhất, như kẻ thù đang đình chiến. Hắn kể cho cô về Paris vào lúc thập kỷ sắp kết thúc – điểm ngoặt của thế kỷ. Về những nhà văn bừng nở như những đóa hoa, về nghệ thuật, về âm nhạc và các mỹ nhân. Hắn luôn biết cách hấp dẫn cô. Hắn nói giờ là thời kỳ hoàng kim, thời đại của ánh sáng.

“Cô sẽ thích đấy,” hắn nói.

“Hẳn vậy rồi.”

Cô sẽ đi vào mùa xuân, tới Hội chợ thế giới, chiêm ngưỡng tháp Eiffel, tòa kiến trúc bằng thép đâm thẳng lên trời. Cô sẽ đi qua những tòa nhà bằng thủy tinh, những công trình sớm nở tối tàn và mọi người sẽ nói về thế kỷ đã qua, thế kỷ mới đến, như thể có một vạch kẻ trên cát ngăn giữa hiện tại và quá khứ. Như thể chúng không cùng tồn tại.

Lịch sử là thứ được tạo ra để hồi tưởng.

Còn giờ, cô lắng nghe hắn nói, vậy là đủ.

Cô không nhớ mình đã thiếp đi, nhưng khi thức dậy thì đã là sáng sớm, căn nhà nhỏ trống không, ngọn lửa chỉ còn màu hổ phách. Một chiếc chăn phủ trên vai cô và bên ngoài cửa sổ, thế giới lại thuần trắng.

Addie rồi sẽ tự hỏi liệu hắn có từng đến đó.