← Quay lại trang sách

Đừng giả vờ đây là yêu - I - Villon-sur-Sarthe-Ngày 29 tháng 7 năm 1914

TRANG 6

Tên tác phẩm: “Dream Girl” (Tạm dịch: Nàng trong mộng)

Nghệ sĩ: Toby Marsh

Thời gian: 2014

Chất liệu: Nhạc phổ

Xuất xứ: Mượn từ gia đình Pershing

Miêu tả: Đây là bản nhạc phổ gốc có chữ ký của ca, nhạc sĩ Toby Marsh, ghi lại đoạn đầu của bài hát “Nàng trong mộng” và được bán đấu giá trong gala Music Notes tổ chức hàng năm nhằm gây quỹ chọ các chương trình nghệ thuật dành cho trường công tại thành phố New York. Dù một vài câu trong lời bài hát khác biệt với tác phẩm sau cùng, câu hát nổi tiếng nhất - “Tôi rất sợ, rất sợ quên mất/ Nàng, mặc dù chỉ được gặp trong giấc mộng” - vẫn nổi bật giữa trung tâm bản nhạc phổ.

Bối cảnh: Đa số cho rằng đây là bài hát khởi đầu sự nghiệp của Marsh. Nhạc sĩ đã thêm vào tác phẩm này màu sắc huyền thoại với lời tuyên bố nó tự tìm đến anh trong một loạt những giấc mơ. “Tôi sẽ thức giấc với một đoạn nhạc trong đầu,” anh đã trả lời trong buổi phỏng vấn với Paper Magazine vào năm 2016 như vậy. “Tôi sẽ tìm thấy lời bài hát nguệch ngoạch trên sổ và sửa lại, nhưng lại không nhớ mình viết chúng. Chẳng khác nào mộng du cả. Mộng-tạo* Tất cả chỉ là một giấc mơ.”

Marsh chối bỏ khả năng bản thân chịu tác động của bất kỳ chất kích thích nào vào giai đoạn đó.

Giá trị ước tính: 15.000 đô-la

* I

Villon đang đổ mưa.

Nước từ dòng sông Sarthe tràn khỏi bờ, mưa đã biến những con đường mòn thành suối bùn. Chúng lấn qua ngưỡng cửa, lấp đầy tai cô bằng tiếng ồn ào nhịp nhàng của nước chảy. Khi Addie nhắm mắt, năm tháng biến mất, cô trở lại hồi mười tuổi, mười lăm, rồi hai mươi, váy cô ướt sũng, tóc bay sau lưng khi chân trần chạy trên vùng thôn quê vừa được rửa sạch.

Nhưng khi cô mở mắt, hai trăm năm đã trôi qua, cô không thể chối bỏ rằng ngôi làng Villon nhỏ bé đã thay đổi. Những thứ cô nhận biết được càng lúc càng ít và điều lạ lùng thì càng lúc càng nhiều. Cô vẫn có thể thấy hình bóng vài nơi mình từng biết, nhưng ký ức đã lu mờ, những năm tháng trước giao kèo bị bỏ mặc cho mưa gió làm phai nhạt.

Ấy thế, có những điều vẫn còn mãi.

Con đường thoải chạy xuyên thị trấn.

Ngôi nhà thờ nhỏ nằm giữa trung tâm.

Bức tường thấp ở nghĩa trang miễn dịch với dòng chảy chậm chạp của đổi thay.

Addie luẩn quẩn ở ngưỡng cửa nhà nguyện, ngắm nhìn cơn bão. Cô có một cái ô lúc mới đi tới, nhưng cơn gió quật đã vặn cong cái khung, hơn nữa cô biết mình nên đợi mưa dịu đi vì cô chỉ có một cái váy. Nhưng khi đứng đó, vươn một bàn tay ra để hứng những giọt nước mưa, cô nghĩ về Estele, bà lão thường đứng trong cơn bão với cánh tay dang rộng đón chào.

Addie từ bỏ chỗ trú và đi thẳng ra cổng nghĩa trang.

Chẳng mấy chốc, cô ướt sũng, nhưng cơn mưa thì ấm, cô cũng không bị tan chảy. Cô đi qua vài tấm bia mới và phần nhiều tấm bia đã cũ, đặt lên mộ cha mẹ mỗi người một bông hồng dại và đi tìm Estele.

Cô nhớ bà lão ấy suốt những năm qua, nhớ sự vỗ về và chỉ dẫn của bà, nhớ sức mạnh bàn tay và tiếng cười như củi khô, cách bà tin tưởng Addie như thể bà từng là cô, khi bà vẫn ở đây, vẫn là con người. Mặc dù cô vẫn níu giữ những gì mình có thể, giọng Estele đã biến mất trong những năm qua. Đây là nơi duy nhất cô có thể gợi nhớ về bà, sự hiện diện của bà vẫn lưu lại trên những viên đá già cỗi, mặt đất cỏ dại và cái cây đẫm mưa nắng trên đầu cô.

Nhưng cái cây không còn ở đó nữa.

Nấm mồ đã sụp, tàn lụi trong ô đất dành cho nó. Tấm bia vụn vỡ và nứt nẻ, nhưng cái cây xinh đẹp với những cành lớn và rễ sâu thì biến mất rồi.

Chẳng còn lại gì ngoài một gốc cây lởm chởm.

Addie bật ra một tiếng thở gấp, ngã khuỵu xuống, vuốt phần xác gỗ khô nẻ. Không. Không, không phải nó. Cô đã mất quá nhiều thứ rồi và đã từng than khóc cho tất cả, nhưng đây là lần đầu tiên sau nhiều năm, cô bị sự mất mát sắc ngọt quật ngã, tới mức không còn hơi thở, sức mạnh và ý chí.

Nỗi buồn thương sâu như giếng khơi ở trong lòng.

Gieo hạt giống để làm gi cơ chứ?

Tại sao lại chăm sóc chúng? Tại sao lại nuôi chúng lớn?

Sau cùng, mọi thứ đều tàn lụi.

Mọi thứ đều chết cả.

Chỉ mình cô là tất cả những gì còn lại, một bóng ma bằng xương bằng thịt canh giữ cho những điều bị lãng quên. Cô nhắm chặt mắt, cố gọi Estele, cố triệu tới giọng nói của bà lão, để bà bảo cô rằng mọi thứ sẽ ổn thôi, chỉ là một cái cây thôi mà. Nhưng giọng bà đã biến mất, tan trong cơn bão gầm rú.

Addie vẫn ngồi đó lúc hoàng hôn.

Cơn mưa dần dịu lại, những giọt nước thi thoảng lách tách trên mặt đá. Cô đã ướt sũng, nhưng chẳng hề cảm thấy thế, chẳng thể cảm nhận được gì mấy nữa - cho tới khi cô cảm thấy không khí biến động, cái bóng xuất hiện sau lưng mình.

“Ta rất tiếc,” hắn nói, đây là lần đầu tiên cô nghe những lời như thế phát ra bởi giọng nói mượt mà ấy, lần duy nhất chúng có vẻ thành thật.

“Có phải do ngài không?” Cô lầm bầm mà không ngẩng lên.

Trước sự ngạc nhiên của cô, Luc quỳ gối xuống ngay sát cạnh trên nền đất ướt. Quần áo của hắn lại có vẻ không ảnh hưởng gì.

“Cô không thể đổ mọi mất mát cho ta được,” hắn nói.

Cô không nhận ra mình đang run rẩy cho tới khi cánh tay hắn quàng quanh vai cô, cho tới khi cô cảm thấy tứ chi lẩy bẩy ép vào sức nặng vững vàng của hắn.

“Ta biết ta tàn nhẫn,” hắn nói. “Nhưng thiên nhiên có thể tàn nhẫn hơn.”

Hiển nhiên rồi, lúc này, có một đường cháy khét chạy dọc giữa gốc cây.

Một vết cắt nóng bỏng vì sét đánh. Nhưng nó không xoa dịu mất mát.

Cô không thể đứng lên ngước nhìn cái cây.

Cô không thể lưu lại đây thêm chút nào nữa.

“Đi nào,” hắn nói, kéo cô đứng dậy. Cô không biết họ đang đi đâu, cũng chẳng quan tâm, miễn là tới nơi nào đó khác. Addie quay lưng với gốc cây đã cháy và tấm bia vỡ tan. Đến cả đá sỏi, cô nghĩ thế khi theo Luc rời nghĩa trang, rời ngôi làng, rời quá khứ.

Cô sẽ không bao giờ quay trở lại.

*

Đương nhiên, Paris thay đổi còn nhiều hơn cả Villon.

Suốt những năm qua, cô đã thấy nó được điểm trang với những tòa nhà đá trắng bóng, phủ mái thẫm đen, những ô cửa sổ dài, ban công bằng thép và con đường rộng xuyên giữa những cửa hàng hoa, tiệm cà phê bên dưới mái che đỏ.

Họ ngồi giữa một khoảng sân rộng, váy cô được gió hè hong khô, một chai vang port đặt giữa họ. Addie uống cạn, ráng gột sạch hình ảnh về cái cây, dù biết rõ bao nhiêu rượu cũng không thể rửa sạch ký ức.

Nhưng cô vẫn tiếp tục cố uống để quên đi.

Đâu đó dọc sông Seine, tiếng vĩ cầm bắt đầu vang lên. Giữa những nốt cao, cô nghe được tiếng gầm gừ của động cơ xe. Tiếng lộc cộc cứng đầu của một con ngựa. Thứ âm nhạc kỳ lạ của Paris.

Luc nâng ly lên. “Mừng ngày kỷ niệm, Adeline của ta.”

Cô nhìn hắn, môi tách ra định đáp trả như thường lệ, nhưng rồi ngưng bặt. Nếu cô là của hắn - vậy giờ thì hắn cũng là của cô rồi.

“Mừng ngày kỷ niệm, Luc của tôi,” cô trả lời chỉ vì muốn thấy nét mặt hắn khi nghe thế.

Cô được thưởng một cái nhướn mày, cái nhếch mép và đôi mắt xanh biến đổi vì ngạc nhiên.

Rồi Luc nhìn xuống, xoay ly rượu vang giữa những ngón tay.

“Cô từng bảo chúng ta giống nhau,” hắn nói, gần như là nói cho chính mình. “Cả hai ta đều… cô đơn. Ta ghê tởm cô vì đã nói thế. Nhưng ta cho rằng cô đã đúng theo cách nào đó. Ta cho rằng,” hắn từ tốn tiếp lời, “ý tưởng về một kẻ bầu bạn cũng đáng để tâm.”

Đây là khoảnh khắc hắn có vẻ giống người nhất.

“Ngài có nhớ tôi,” cô hỏi, “khi ngài không ở đây không?”

Đôi mắt xanh lướt tới, màu ngọc lục bảo êm dịu trong bóng tối. “Ta ở đây, với cô, thường xuyên hơn cô nghĩ.”

“Đương nhiên rồi,” cô đáp. “Ngài tới và đi bất cứ khi nào mình muốn. Tôi chẳng có lựa chọn nào ngoài chờ đợi.”

Đôi mắt hắn tối lại vì vui thú. “Cô đợi ta?”

Giờ Addie là người quay đi. “Chính ngài đã nói mà. Chúng ta đều khao khát được bầu bạn.”

“Vậy nếu cô có thể kêu gọi ta, như ta kêu gọi cô thì sao?”

Trái tim cô đập nhanh hơn.

Cô không nhìn lên, thế nên cô mới thấy nó lăn về phía mình qua bàn. Một vòng khuyên mảnh, khắc gọt từ gỗ tần bì màu nhạt.

Là một cái nhẫn.

Nhẫn của cô.

Món quà cô đã trao cho bóng tối vào đêm đó.

Món quà hắn khinh thường và biến thành làn khói.

Hình ảnh được gọi lên trong nhà thờ bên bờ biển.

Nhưng nếu giờ trước mắt cô là ảo ảnh thì nó thật đặc biệt. Chỗ này, vết khía do cái đục của cha đi quá sâu. Chỗ kia, đường cong bị chà trơn láng như đá vì bao năm nghĩ ngợi.

Nó là thật. Phải là thật. Nhưng mà…

“Ngài đã phá hủy nó.”

“Ta lấy nó,” Luc nói, nhìn qua ly rượu. “Không giống nhau.”

Nỗi tức giận bừng lên trong cô. “Ngài nói nó chẳng là gì.”

“Ta nói nó không đủ. Nhưng ta không hủy hoại cái đẹp khi không có lý do. Đã có lúc nó là của ta, nhưng nó luôn thuộc về cô.”

Addie ngẩn người trước chiếc nhẫn. “Tôi phải làm gì?”

“Cô biết cách kêu gọi thần linh mà.”

Giọng Estele mỏng manh như hơi gió.

Cháu phải hạ mình trưởc họ.

“Đeo nó vào, ta sẽ đến.” Luc ngả lưng vào ghế, làn gió đêm thổi qua những lọn tóc đen. “Đó,” hắn nói. “Giờ chúng ta ngang nhau?

“Chúng ta không bao giờ ngang nhau được,” cô xoay chiếc nhẫn giữa những ngón tay, quyết định sẽ không dùng đến nó.

Đây là một thách thức. Một trò chơi đội lốt món quà. Không phải một cuộc chiến, mà là một ván cược. Một trận giao tranh của ý chí. Với cô, đeo chiếc nhẫn, kêu gọi Luc sẽ là cúi mình, là thừa nhận thất bại.

Đầu hàng.

Cô thả món đồ vào túi váy, ép ngón tay mình thả nó ra.

Chỉ sau đó, cô mới nhận ra không khí căng thẳng của đêm nay. Cô từng cảm thấy dòng năng lượng này nhưng không thể gọi tên nó cho tới khi Luc lên tiếng, “Sắp chiến tranh rồi.”

Cô đã không lắng nghe. Hắn kể cho cô về vụ ám sát Đại công tước, gương mặt khoác vẻ cực kỳ bất mãn.

“Ta ghét chiến tranh,” hắn u ám nói.

“Tôi cứ nghĩ ngài thích xung đột.”

“Hậu chiến nuôi dưỡng nghệ thuật,” hắn nói. “Nhưng chiến tranh khiến tín đồ không còn hoài nghi. Lũ xu nịnh khao khát được cứu rỗi, ai ai cũng đột nhiên giữ lấy linh hồn mình, siết chặt như ả góa giữ những viên ngọc trai đẹp nhất của ả.” Luc lắc đầu. “Cho ta về thời Belle Epoque.”

“Ai ngờ được thần thánh lại hoài niệm tới thế chứ?”

Luc uống nốt ly rượu và đứng lên. “Cô nên đi đi, trước khi nó bắt đầu.” Addie cười to. Nghe như thể hắn quan tâm vây. Cái nhẫn ở đó, sức nặng đột ngột xuất hiện trong túi cô. Hắn giơ tay ra. “Ta có thể đưa cô đi.”

Cô nên nhận lời, nên nói có. Nên để hắn dẫn mình qua bóng tối khủng khiếp rồi lại bước ra ngoài, tránh thoát cả một đại dương, một tuần đau khổ chen chúc trên bụng tàu vượt biển, vẻ đẹp của làn nước bị lu mờ vì sự bất tận của nó.

Nhưng cô đã học được đủ nhiều để biết đứng yên.

Luc lắc đầu. “Cô vẫn là một kẻ ngốc cứng đầu.”

Cô cân nhắc quyết định ở lại, nhưng sau khi hắn biến mất, cô không thể ngừng nhớ đến bóng tối trong mắt hắn, vẻ bực dọc khi nhắc về cuộc giao tranh sắp tới. Nó là một dấu hiệu, khi ngay cả thánh thần và ác quỷ đều sợ một cuộc chiến tranh.

Một tuần sau, Addie chịu thua và lên tàu tới New York.

Tới lúc tàu cập bến, thế giới đã chìm trong chiến tranh.