← Quay lại trang sách

- II - Thành phố New York-Ngày 29 thắng 7 năm 2014

Chỉ là một ngày khác mà thôi.

Addie tự nhủ như vậy.

Chỉ là một ngày như bao ngày khác, nhưng đương nhiên, không phải thế.

Đã ba trăm năm trôi qua kể từ khi cô đáng ra phải kết hôn, hưởng một tương lai được đưa tới trái với mong muốn của cô.

Ba trăm năm kể từ khi cô quỳ gối trong rừng, triệu hồi bóng tối và đánh mất mọi thứ trừ tự do.

Ba trăm năm.

Đáng ra phải có một cơn bão, một buổi nhật thực. Một cách nào đó để lưu lại dấu mốc này.

Nhưng ngày mới vươn lên trong ánh bình minh hoàn hảo, không mây, xanh ngắt.

Phía giường bên trống, nhưng cô có thể nghe tiếng Henry khẽ khàng di chuyển trong bếp. Hẳn cô đã siết chặt lấy chăn, vì những ngón tay phát đau, lòng bàn tay trái cũng nhói lên.

Khi cô xòe tay ra, chiếc nhẫn gỗ rơi xuống.

Cô phủi nó ra khỏi giường như một con nhện, một điềm rủi ghê sợ, nghe nó rơi xuống và nảy lên, lần qua sàn gỗ cứng. Addie co chân lên, vùi đầu vào hai đầu gối và hít thở chút không khí kẹp giữa những xương sườn, tự nhắc nhở mình rằng nó chỉ là một chiếc nhẫn, và hôm nay chỉ là một ngày như mọi ngày. Nhưng có một sợi dây thừng quấn trong ngực cô, nỗi sợ dày đặc hoảng loạn bóp nghẹt bắt cô lên đường, kéo khoảng cách giữa cô và Henry càng xa càng tốt, phòng lỡ như hắn đến.

Hắn sẽ không đến, cô tự nhủ.

Đã rất lâu rồi, cô tự nhủ.

Henry gõ lên cánh cửa mở, cô nhìn lên và thấy anh đang cầm một cái đĩa đựng một chiếc bánh rán vòng, có ba ngọn nến cắm bên trên.

Bất chấp mọi thứ, cô bật cười. “Gì thế này?”

“Chà, không phải hôm nào bạn gái anh cũng bước sang tuổi ba trăm.”

“Không phải sinh nhật em mà.”

“Anh biết, nhưng anh không biết nên gọi là gì cho đúng.”

Cứ như vậy, giọng nói đó cuốn lên như làn khói trong đầu cô.

Mừng ngày kỷ niệm, tình yêu của ta.

“Ước đi,” Henry nói.

Addie nuốt khan, thổi tắt nến.

Anh lún xuống giường bên cạnh cô. “Anh rảnh nguyên ngày,” anh nói. “Bea trông tiệm, anh nghĩ chúng ta có thể bắt tàu đến…” Nhưng anh lặng dần khi thấy gương mặt cô. “Sao thế?”

Nỗi sợ cào vào gan ruột cô, sâu sắc hơn cả đói khát. “Em không nghĩ chúng ta nên ở bên nhau,” cô nói. “Không phải hôm nay.”

Mặt anh dài ra. “Ổ.”

Addie nâng má anh lên và nói dối. “Chỉ một ngày thôi, Henry.”

“Em nói đúng,” anh tiếp lời. “Chỉ một ngày thôi. Nhưng đã bao nhiêu ngày như thế bị hắn hủy hoại rồi? Đừng để hắn cướp nó khỏi em.” Anh hôn cô. “Khỏi chúng ta.”

Nếu Luc thấy họ bên nhau, hắn sẽ cướp đi nhiêu hơn thế.

“Thôi nào,” Henry khăng khăng, “anh sẽ đưa em về trước khi em biến thành trái bí ngô. Sau đó, nếu đêm nay em muốn tách ra, anh sẽ hiểu. Hãy lo về hắn lúc trời tối, nhưng còn nhiều giờ nữa mà, em đáng được hưởng một ngày tốt lành. Một ký ức tốt lành.”

Anh nói đúng. Cô đáng được như thế.

Nỗi sợ vơi đi một chút trong lồng ngực.

“Vâng,” cô đáp, chỉ một từ thôi mà cả gương mặt Henry sáng lên vui sướng. “Anh đang có dự định gì thế?”

Anh biến mất vào nhà tắm, rồi trở lại trong chiếc quần bơi màu vàng và một cái khăn vắt trên vai. Anh ném cho cô một bộ bikini màu trắng xanh đan xen.

“Đi thôi.”

* * *

Bờ biển Rockaway trải đầy những tấm khăn sặc sỡ và những lá cờ cắm trên cát.

Tiếng cười dâng lên như thủy triều khi lũ trẻ xây lâu đài cát, và người người nằm dài dưới ánh mặt trời rực rỡ. Henry trải khăn của họ ra một khoảng cát hẹp chưa bị ai chiếm mất, chặn các góc bằng giày. Sau đó, Addie nắm tay anh, họ chạy xuống bờ biển, mặt bàn chân lâm râm nhoi nhói cho tới khi chạm tới dải cát ướt vì thủy triều và lao vào làn nước.

Addie hổn hển trước những cơn sóng vỗ về chào đón, thấy mát lạnh kể cả trong hơi nóng mùa hè, cô lội cho tới khi đại dương ôm lấy eo mình. Henry ngụp đầu bên cạnh cô rồi ngoi lên, nước nhỏ khỏi kính. Anh kéo cô về phía mình, hôn vị muối trên những đầu ngón tay. Cô vuốt tóc khỏi gương mặt anh. Họ lưu luyến, quấn quýt giữa những con sóng.

“Thấy chưa,” anh nói, “thế này không tốt hơn à?”

Đúng là thế.

Đúng thế.

Họ bơi cho đến khi tay chân tê rần rật, da cũng nhăn lại vì nước rồi rút về với những chiếc khăn đang đợi sẵn trên bờ biển, duỗi người hong khô dưới nắng. Trời quá nóng để nằm lâu ở đó, hơn nữa chẳng mấy chốc mùi thức ăn từ con đường lát ván đã bay đến kéo họ dậy.

Henry nhặt nhạnh đồ của mình và đi về phía bờ biển, Addie đứng dậy theo sau, rũ cát khỏi khăn của mình.

Thế là chiếc nhẫn gỗ rơi ra.

Nó nằm đó, một mảnh tối màu hơn bãi biển, như một giọt mưa trên vỉa hè khô ráo. Một lời nhắc nhở. Addie cúi người trước nó, hất một nắm cát lên trên trước khi bước theo Henry.

Họ đi về phía dãy quầy hàng vươn dài nhìn ra biển, gọi bánh taco và một bình cocktail margarita đông lạnh, thưởng thức hương vị và hơi lạnh đi kèm với vị mặn ngọt. Henry gạt nước khỏi kính, Addie nhìn ra biển, cảm nhận quá khứ phủ lên hiện tại như những cơn thủy triều.

Déjà vu. Déjà su. Déjà vecu.

“Gì thế?” Henry hỏi.

Addie liếc nhìn anh. “Hửm?”

“Em lại có vẻ mặt đó rồi,” anh nói, “khi em nhớ ra điều gì đó.”

Addie nhìn lại về phía Đại Tây Dương, bờ biển dài vô tận, ký ức dâng lên theo đường chân trời. Sau đó, trong lúc ăn, cô kể cho anh nghe về tất cả những miền biển mình từng thấy, về thời gian đi phà qua eo biển Manche, những Vách đá trắng ở Dover nổi lên từ trong màn sương. Cô còn kể về thời cô xuôi thuyền dọc bờ biển Tây Ban Nha, trốn trong khoang của một con thuyền bị đánh cắp và cách cô tới được Mỹ, cả con tàu đều ốm, cô cũng phải vờ bệnh tật để người ta không nghĩ mình là phù thủy.

Khi cô không nói nổi nữa và đồ uống của hai người đã cạn, họ dành những giờ còn lại nhảy từ bóng râm quầy hàng này sang quầy hàng khác, lăn vào đón những nụ hôn của sóng và lưu lại trên nền cát vừa đủ lâu để hong khô.

Ngày trôi qua quá nhanh, như mọi ngày tốt đẹp khác.

Khi tới lúc phải về, họ đi tới ga tàu điện ngầm và ngồi phịch xuống băng ghế, đê mê vì mặt trời và cơn ngái ngủ theo con tàu đang lao đi.

Henry lấy ra một cuốn sổ, nhưng mắt Addie cay sè. Cô dựa vào người anh, tận hưởng mùi nắng và giây của anh. Ghế bằng nhựa, không khí thì ngột ngạt, vậy mà cô chưa bao giờ cảm thấy dễ chịu đến thế. Cô thấy mình lún vào Henry, đầu gục vào vai anh.

Rồi anh thì thầm ba từ ấy vào tóc cô.

“Anh yêu em,” anh nói. Addie tự hỏi liệu đây có phải tình yêu không, thứ cảm xúc dịu dàng này.

Phải chăng tình yêu nên êm dịu như thế, ấm áp như thế.

Sự khác biệt giữa sức nóng và hơi ấm.

Sự đắm say và thỏa mãn.

“Em cũng yêu anh,” cô nói. Cô mong đó là lời nói thật.