← Quay lại trang sách

- III - Chicago, Illinois-Ngày 29 tháng 7 năm 1928

Có một thiên thần trên quán bar.

Đó là một tấm bảng bằng kính màu được chiếu sáng từ phía sau, vẽ một nhân vật đang nâng chén thánh và duỗi tay, như thể đang mời gọi người ta tới cầu nguyện.

Nhưng nơi này không phải nhà thờ.

Những quán bí mật ngày nay nhiều như lá cỏ, len lỏi mọc giữa những viên đá Cấm đoán. Nơi này không có tên, trừ thiên thần đang nâng chén, số XII phía trên cửa - mười hai, thời điểm giữa ngày và giữa đêm - những tấm rèm nhung và những cái ghế xếp hàng như ngủ vùi quanh sàn gỗ, những dấu mốc báo hiệu cho khách quen ở cửa.

Nơi này giống như phần lớn quán bí mật khác, chỉ tồn tại qua lời đồn, một bí mật được truyền từ khuôn miệng nồng hơi rượu này sang khuôn miệng nồng hơi rượu khác.

Addie yêu điều đó.

Nơi này sở hữu một sức nóng hoang dã.

Cô nhảy, đôi khi một mình, đôi khi cùng với những người xa lạ. Cuốn mình theo điệu nhạc jazz rung chuyển những bức tường, bật lại và lấp đầy khoảng trống chật chội vì âm nhạc. Cô nhảy, cho tới khi những sợi lông vũ trên mặt nạ dính vào má, Addie hổn hển, đỏ bừng, chỉ khi ấy mới chịu rút về chiếc ghế bọc da.

Đã gần nửa đêm, những ngón tay của cô nâng lên họng theo kim đồng hồ, nơi chiếc nhẫn đeo trên sợi dây bạc, vòng gỗ ấm áp trên làn da.

Nó luôn nằm trong tầm tay.

Đã có lần sợi dây bị đứt, cô nghĩ mình đã mất nó rồi nhưng rồi lại thấy nó nằm yên trong túi áo cánh. Lần khác, cô để nó trên bệ cửa sổ và mấy tiếng sau nó lại tự đeo vào cổ cô.

Thứ duy nhất cô không đánh mất.

Cô chơi với nó, giờ đó là thói quen lười biếng như quấn tóc quanh ngón tay. Cô miết bề mặt nhẫn bằng móng tay, quay tròn nó, cẩn thận không bao giờ để khớp ngón tay lọt qua.

Cô đã với lấy nó cả trăm lần: khi cô đơn, khi buồn chán, khi thấy cái đẹp và nghĩ về hắn. Nhưng cô quá cứng đầu, còn hắn quá cao ngạo, cô quyết phải thắng vòng này.

Cô đã chống lại ham muốn đeo nó mười bốn năm rồi.

Hắn cũng đã không tới mười bốn năm.

Vậy là cô đã đúng, đây là một trò chơi. Một lá cờ trắng, một phiên bản thu nhỏ của sự đầu hàng.

Mười bốn năm.

Cô cô đơn, hơi chuếnh choáng, không biết tối nay có phải đêm cô sẽ phá vỡ nó không nhỉ? Sẽ là một cú ngã, nhưng độ cao không nghiêm trọng lắm. Có lẽ… có lẽ… Để tay mình bận rộn, cô quyết định cầm một ly nữa lên.

Cô đi tới quầy và gọi một ly gin fizz, nhưng người đàn ông đeo mặt nạ trắng lại đặt một cốc sâm-panh xuống trước mặt cô. Cánh mứt hoa hồng duy nhất lơ lửng giữa lớp bong bóng, khi nghe cô hỏi, anh ta hất đầu về phía cái bóng trong buồng nhung. Mặt nạ của kẻ đó trông như thể được làm từ các cành cây, những chiếc lá tạo thành khung viền hoàn hảo cho đôi mắt.

Addie mỉm cười trước sự hiện diện của hắn.

Nếu nói cô cảm thấy điều gì khác ngoài sự nhẹ nhõm là nói dối. Một sức nặng vừa được đặt xuống. Hơi thở được giải phóng.

“Tôi thắng rồi,” cô nói, lao vào buồng của hắn.

Mặc dù hắn hạ bài trước, nhưng đôi mắt lại sáng lên đắc thắng. “Sao lại thế?”

“Tôi không gọi, ngài vẫn đến.”

Hắn nâng cằm, lộ vẻ khinh khi. “Cô cho rằng ta ở đây vì cô.”

“Tôi đã quên,” cô lướt theo giai điệu trầm mượt mà của hắn. “Có quá nhiều con người điên dại đang tìm cách trao đi linh hồn.”

Nụ cười khinh khỉnh đeo lấy cặp môi hoàn hảo. “Adeline, ta có thể nói rằng chẳng có mấy kẻ điên rồ như cô.”

“Chẳng có mấy?” Cô châm chọc. “Vậy tôi phải cố gắng hơn rồi.”

Hắn nâng ly, nghiêng nó về phía quầy. “Nhưng sự thật vẫn vậy, cô đã tới với ta. Nơi này là của ta.”

Addie nhìn quanh, đột nhiên, mọi thứ thật rõ ràng.

Cô thấy những dấu ấn ở mọi nơi.

Và lần đầu tiên cô nhận ra thiên thần trên quán bar không có cánh. Rằng lọn tóc bay quanh gương mặt chàng có màu đen. Rằng vầng sáng mà cô từng cho là hào quang cũng có thể là ánh trăng tàn.

Cô tự hỏi có phải chúng là thứ thu hút cô tới đây không.

Tự hỏi liệu họ có phải nam châm không, cô và Luc.

Phải chăng họ vòng quanh nhau quá lâu tới nỗi giờ đã ở cùng quỹ đạo.

Những câu lạc bộ này đã trở thành thói quen của hắn. Hắn gieo chúng ở hàng loạt thành phố, chăm sóc như những khu vườn và để chúng bừng lên hoang dã.

Phổ biến như nhà thờ, hắn sẽ nói vậy, và đông đúc gấp đôi.

Rất lâu sau thời kỳ cấm rượu, chúng vẫn sẽ nở rộ, phục vụ đủ loại khẩu vị. Cô sẽ tự hỏi liệu chúng có phải là nguồn năng lượng khiến hắn chuếnh choáng, hay liệu chúng có phải là mảnh đất nuôi dưỡng các linh hồn không. Một nơi để mời mọc, moi móc và hứa hẹn. Và theo một cách nào đó, nơi này còn để cầu nguyện, dù là kiểu thờ phụng hoàn toàn khác.

“Cô thấy rồi đó,” Luc nói, “có lẽ ta đã thắng.”

Addie lắc đầu. “Tình cờ thôi,” cô nói, “tôi không kêu gọi ngài.”

Hắn mỉm cười, mắt lướt tới chiếc nhẫn trên làn da cô. “Ta hiểu trái tim của cô. Ta cảm nhận được nó dao động.”

“Nhưng tôi thì không.”

“Không,” từ này của hắn chẳng khác nào một hơi thở. “Nhưng ta chán chờ đợi rồi.”

“Vậy là ngài nhớ tôi,” cô mỉm cười, đôi mắt xanh chỉ chợt lóe lên. Một tia sáng.

“Đời quá dài, còn con người thì nhàm chán. Cô là kẻ bầu bạn thú vị hơn.”

“Ngài quên mất rằng tôi là con người.”

“Adeline,” giọng hắn nhuốm màu thương hại. “Cô đã không còn là con người từ cái đêm chúng ta gặp nhau rồi. Cô sẽ chẳng bao giờ trở lại làm người được đâu.”

Những lời đó như đốt lửa trong cô. Không phải hơi ấm dễ chịu, mà là phừng lên giận dữ.

“Tôi vẫn là con người,” giọng cô quấn chặt quanh những từ ấy như thể chúng từng là tên mình.

“Cô đi giữa họ như một bóng ma,” hắn đụng trán với cô, “vì cô không còn là một người trong số họ. Cô không thể sống như họ. Cô không thể yêu như họ. Cô không thể thuộc về họ.”

Môi hắn lơ lửng trước miệng cô, giọng hạ xuống thành tiếng gió thì thào.

“Cô thuộc về ta.”

Âm thanh ấy như tiếng sấm từ sâu trong họng hắn.

“Bên ta.”

Khi ngước lên nhìn vào mắt hắn, cô thấy một sắc xanh mới mà chẳng biết cụ thể nó là gi. Màu sắc của một kẻ mất thăng bằng. Ngực hắn nâng lên và hạ xuống như con người.

Đó là nơi để đâm dao.

“Tôi thà là bóng ma còn hơn.”

Đó là lần đầu tiên bóng tối rùng mình. Cuộn lại như những cái bóng trước ánh sáng. Đôi mắt hắn tái đi vì tức giận, đây là một vị thần mà cô quen thuộc, con quái vật mà cô đã học cách đối diện.

“Tùy cô thôi,” Luc lầm bầm. Cô chờ hắn tan vào bóng tối, chờ đợi khoảng trống đột ngột nhào tới nuốt chửng mình và nhổ ra ở phía bên kia thế giới.

Nhưng Luc không biến mất, cô cũng vậy.

Hắn hất đầu về phía câu lạc bộ. “Vậy đi đi,” hắn nói, “trở lại với họ.”

Thà rằng hắn trục xuất cô. Dẫu vậy, cô đứng dậy, dù đã mất hứng với rượu, với nhảy nhót hay với bất cứ kiểu bầu bạn nào khác.

Cứ như cất bước rời xa ánh nắng, căn phòng ẩm ướt lạnh ngắt quanh cô. Hắn vẫn ngồi đó trong căn buồng nhung, còn cô đi qua chuyển động của đêm nay, lần đầu tiên cảm thấy khoảng cách giữa con người và bản thân mình, sợ rằng hắn đã đúng.

Sau cùng, cô là người ra đi.

Ngày hôm sau, quán rượu bí mật bị bít kín, Luc biến mất. Cứ như thế, những lằn ranh mới được vẽ nên, những quân cờ được xếp đặt, trận chiến đã bắt đầu.

Cô sẽ không gặp lại hắn cho tới khi chiến tranh nổ ra.