← Quay lại trang sách

- IV - Thành phố New York-Ngày 29 tháng 7 năm 2014

Tàu A lắc Addie tỉnh khỏi giấc ngủ.

Cô mở mắt ngay lúc những bóng đèn trên đầu nhấp nháy rồi vụt tắt, khiến cả toa xe chìm vào bóng tối. Cơn hoảng sợ vụt tới như điện giật trong lồng ngực, thế giới bên ngoài cửa sổ đen ngòm, nhưng Henry siết chặt lấy cô.

“Do đường dây thôi,” anh nói đúng lúc ánh sáng quay trở lại, con tàu tiếp tục chuyến đi trong chuyển động nhịp nhàng. Khi giọng nói trên loa vang lên, cô nhận ra họ đã trở lại Brooklyn, đoạn kéo dài cuối cùng của đường hầm. Khi họ ra ngoài, mặt trời vẫn còn yên vị ở trên cao.

Họ đi bộ về nhà Henry, người vẫn nóng và ngái ngủ, dội cát và muối còn dính trên da rồi ngã vật ra giường, mái tóc ướt mát mẻ bám vào da. Sách cuộn tròn quanh chân cô - Henry kéo cô lên người mình. Giường lạnh, còn anh thì ấm, nếu đây không phải là tình yêu thì nó vẫn đủ đầy.

“Năm phút nữa,” anh lầm bầm vào tóc cô.

“Năm phút nữa,” cô nửa cầu xin, nửa hứa hẹn khi cuộn tròn vào anh.

Bên ngoài, mặt trời vẫn treo trên những tòa nhà.

Họ vẫn còn thời gian.

Addie tỉnh dậy trong bóng tối.

Ban nãy khi nhắm mắt, mặt trời vẫn còn trên cao. Lúc này, căn phòng hắt bóng đổ dài, bầu trời mang một màu chàm tối xỉn ngoài cửa sổ.

Henry vẫn ngủ, nhưng căn phòng quá lặng lẽ, quá yên tĩnh, nỗi sợ cuộn qua Addie khi cô ngồi dậy.

Cô không gọi tên hắn, thậm chí còn không nghĩ đến nó khi đứng dậy, nín thở bước ra ngoài hành lang còn tối tăm hơn. Cô liếc nhìn phòng khách, sợ sẽ thấy hắn đang ngồi trên sô-pha, cánh tay dài dang rộng trên lưng ghế.

Adeline.

Nhưng hắn không có ở đó.

Đương nhiên hắn không ở đó.

Đã gần ba mươi năm rồi.

Hắn sẽ không đến. Còn Addie đã chán chờ đợi.

Cô trở lại phòng ngủ, thấy Henry đang đứng đó, mái tóc xoăn mềm rối tung và đang mò mẫm kính bên dưới gối.

“Anh xin lỗi,” anh nói. “Anh nên đặt báo thức mới đúng.” Anh mở một cái túi, để đồ thay vào bên trong. “Anh có thể tới chỗ Bea. Anh sẽ…”

Nhưng Addie chụp lấy tay anh. “Đừng đi.”

Henry do dự. “Em chắc chứ?”

Cô chẳng chắc chắn về bất cứ điều gì cả, nhưng cô đã có một ngày tốt đẹp và không muốn phí hoài đêm nay, không muốn giao nó cho hắn.

Hắn đã lấy đi quá nhiều rồi.

Căn hộ đã hết đồ ăn, nên họ thay đồ rồi tới quán Merchant. Mọi thứ dường như đều mang nhịp điệu ngái ngủ và cảm giác mất phương hướng khi đi bộ lúc trời tối kết hợp với tác động của cả ngày dài dưới nắng. Nhịp điệu ấy phủ lên vạn vật bầu không khí mơ màng, một cái kết hoàn hảo cho một ngày hoàn hảo.

Họ bảo cô bồi bàn rằng họ đang ăn mừng, khi cô ấy hỏi lại là vì sinh nhật hay đính hôn, Addie nâng bia lên và nói, “Lễ kỷ niệm đấy.”

“Xin chúc mừng,” cô phục vụ nói. “Bao nhiêu năm rồi ạ?”

“Ba trăm năm,” cô nói.

Henry sặc nước, cô bồi bàn phì cười, cho rằng đó là câu đùa chỉ hai người mới hiểu. Addie cũng chỉ mỉm cười.

Bài hát tiếp tục vang lên, đè lên trên những tiếng ồn, cô kéo anh đứng dậy.

“Nhảy với em,” cô nói. Henry cố bảo rằng anh không biết nhảy, dù cô cũng bên anh khi họ ở Đường Ray Số Bốn, lúc họ quăng mình theo tiếng nhạc, nhưng anh vẫn nói lần đó khác. Cô không tin anh, vì thời thế thay đổi, nhưng ai cũng nhảy được hết. Cô từng thấy họ nhảy điệu van và điệu bốn cặp, điệu foxtrot, jive, cả chục điệu khác. Cô chắc chắn anh có thể nhảy ít nhất một điệu.

Thế là cô kéo anh ra giữa những chiếc bàn. Henry còn không biết Merchant có sàn nhảy, nhưng nó ở đó và họ là những người duy nhất đứng đây. Addie chỉ anh cách nâng tay, anh chuyển động bắt chước theo cô. Cô chỉ anh cách dẫn nhịp, xoay tròn cô và nghiêng người. Cô chỉ anh nên đặt tay vào đâu, cách cảm nhận nhịp điệu ở hông cô. Trong một thoáng, mọi thứ hoàn hảo, trôi chảy và đúng đắn.

Họ lảo đảo, cười lớn, cho tới khi đến được quầy bar để mua thêm đồ uống.

“Hai bia,” Henry nói, người pha chế gật đầu, bước tránh và trở lại sau một phút, đặt đồ của họ xuống.

Nhưng chỉ có một cốc là bia.

Ly còn lại là sâm-panh, với một cánh mứt hoa hồng lơ lửng.

Addie cảm thấy thế giới xoay nghiêng, bóng tối chao đảo.

Có một mảnh giấy bên dưới cái ly, viết bằng tiếng Pháp nghiêng nghiêng, thanh mảnh.

Dành cho Adeline của ta.

“Này anh,” Henry nói, “chúng tôi đâu gọi ly này.”

Người pha chế chỉ về phía cuối quán bar. “Lời chúc mừng của quý ông đằng kia…” Anh ta mở lời, nhưng bỏ lửng. “Hử, anh ta vừa ở đó mà.”

Trái tim Addie lộn nhào trong lồng ngực. Cô nắm lấy tay Henry. “Anh phải đi thôi.”

“Hả? Khoan…”

Nhưng không còn thời gian nữa. Cô kéo anh tới cửa.

“Addie.”

Luc không được phép thấy họ bên nhau, hắn không thể biết rằng họ đã phát hiện…

“Addie.” Cuối cùng cô cũng quay lại. Và thấy thế giới đổ vỡ bên dưới mình.

Quán bar hoàn toàn tĩnh lặng.

Không trống trải, không phải thế; nó vẫn đầy người.

Nhưng không có ai chuyển động cả.

Họ đều dừng lại giữa chừng, đang bước dở, nói dở, uống dở. Họ không hẳn đang đông cứng, mà bị ép đứng yên thì đúng hơn. Những con rối lơ lửng trên dây. Âm nhạc vẫn nổi, êm dịu, nhưng đó là âm thanh duy nhất ở nơi đây ngoài tiếng thở không đều của Henry và tiếng trái tim cô đập rộn.

Một giọng nói vang lên từ bóng tối.

“Adeline.”

Toàn thế giới nín thở, thu lại chỉ còn tiếng vọng của nhịp chân trên sàn gỗ, một bóng người bước ra khỏi nơi khuất sáng.

Ba mươi năm, hắn đây rồi, vẫn không thay đổi như cách cô không thay đổi. Vẫn những lọn tóc đen đó, vẫn đôi mắt màu ngọc lục bảo đó, vẫn độ cong lừa phỉnh trên đôi môi như cánh cung của thần tình ái. Hắn mặc một chiếc sơ mi đen, ống tay áo xắn lên đến khuỷu, áo vest vắt ở một bên vai, tay kia lười nhác đút vào túi quần.

Một hình ảnh thoải mái.

“Tình yêu của ta,” hắn nói. “Em trông ổn đấy.”

Có gì đó trong cô buông lỏng trước giọng nói của hắn, theo cách vẫn luôn như vây. Có gì đó trong cô thư giãn mà lại không nhẹ nhõm. Vì cô đã đợi, đương nhiên là cô đã đợi, đã nín thở lo sợ cũng như hy vọng. Giờ mọi thứ như ùa vào hai lá phổi.

“Ngài đang làm gì ở đây?”

Luc cả gan tỏ vẻ khinh thường. “Hôm nay là ngày kỷ niệm của chúng ta. Chắc em chưa quên nhỉ?”

“Đã ba mươi năm rồi.”

“Tại ai chứ?”

“Tại ngài, tất cả.”

Nụ cười của hắn lệch về một bên. Sau đó, đôi mắt xanh liếc sang Henry. “Ta nghĩ ta nên tự hào trước sự tương đồng này.”

Addie cắn câu. “Anh ấy không liên quan gì cả. Hãy để anh ấy đi. Anh ấy sẽ quên.”

Nụ cười của Luc vụt tắt. “Thôi nào. Em làm cả hai ta xấu hổ đấy.” Hắn đảo vòng giữa hai người, như con hổ lượn quanh con mồi. “Làm như ta không theo dõi tất cả giao kèo của mình vậy. Henry Strauss, tuyệt vọng cầu mong sự khao khát từ kẻ khác. Bán linh hồn chỉ để được yêu. Hai người quả là một cặp hợp đấy.”

“Vậy hãy để chúng tôi được như vậy.”

Một bên lông mày sẫm của hắn nhướn lên. “Em nghĩ ta sẽ chia tách hai người ư? Không hể. Chẳng mấy chốc, thời gian sẽ làm điều đó.” Hắn nhìn Henry. “Tích tắc. Nói đi, cậu vẫn tính đời mình bằng ngày, hay đã bắt đầu đếm từng giờ? Hay điều đó chỉ làm cậu mệt mỏi hơn?”

Addie nhìn hai người họ, thấy màu xanh đắc thắng trong mắt Luc và vẻ tái nhợt trên gương mặt của Henry.

Cô không hiểu.

Cái tên đó kéo cô lại.

“Con người sống đời ngắn ngủi, có phải không? Một số ngắn hơn kẻ khác nhiều. Tận hưởng thời gian còn lại nhé. Em phải biết…, đây là lựa chọn của cậu ta.”

Dứt lời, Luc quay gót, tan biến vào bóng tối.

Theo động tác của hắn, quán bar đột ngột tiếp tục chuyển động. Tiếng ồn ào lan qua không gian, Addie nhìn chằm chằm vào những cái bóng cho tới khi chắc chắn rằng chúng trống rỗng.

Con người sống đời ngắn ngủi.

Cô quay sang Henry, anh không còn đứng sau cô nữa, mà sụp xuống một chiếc ghế.

Một số ngắn hơn kẻ khác nhiều.

Anh cúi đầu, bàn tay nắm lấy cổ tay ở nơi sẽ có một chiếc đồng hồ. Nơi chẳng hiểu sao, nó lại ở đó, lần nữa. Cô chắc chắn anh chưa đeo nó. Chắc chắn vừa nãy anh không đeo nó.

Nhưng nó lại ở đó, sáng loáng như một cái còng quanh cổ tay.

Đó là lựa chọn của cậu ta.

“Henry,” cô quỳ gối trước anh.

“Anh từng định kể cho em,” anh lầm bầm.

Cô kéo chiếc đồng hồ về phía mình, nghiên cứu bề mặt của nó. Cô đã ở bên Henry bốn tháng, trong quãng thời gian đó, kim giờ lê từ sáu rưỡi tới mười rưỡi. Bốn tháng, thêm bốn giờ gần tới nửa đêm, cô vẫn luôn cho rằng nó sẽ tiếp tục vòng quay.

Một đời người, anh nói thế, cô biết đó là lời nói dối.

Phải như thế thôi.

Luc chẳng cho ai quá nhiều thời gian cả, sau cô thì không.

Cô biết, cô biết chứ. Nhưng cô nghĩ có lẽ anh đã bán linh hồn mình lấy năm mươi, ba mươi, thậm chí là mười năm, rằng như thế là đủ rồi.

Nhưng chỉ có mười hai giờ trên mặt đồng hồ. Chỉ có mười hai tháng trong một năm. Hẳn là không, anh không thể ngốc nghếch như thế được.

“Henry,” cô nói, “anh đã yêu cầu bao lâu vậy?”

“Addie,” anh cầu xin. Lần đầu tiên, tên cô phát ra từ môi anh nghe lại sai trái đến thế. Nó nứt toác. Nó vỡ vụn rồi.

“Bao lâu?” Cô nài hỏi.

Anh im lặng một lúc lâu.

Rồi, cuối cùng, anh nói thật với cô.