← Quay lại trang sách

- V - Thành phố New York-Ngày 4 tháng 9 nấm 2013

Chàng trai đã phát ốm vì trái tim tan vỡ của mình.

Đã mệt mỏi vì bộ não quay cuồng trong mưa bão.

Thế nên, anh uống cho tới khi không thể cảm thấy những mảnh vụn đang cào xé trong lồng ngực, uống tới khi không thể nghe thấy tiếng sấm rền trong đầu. Anh uống tới khi bạn bè nói với mình rằng mọi chuyện sẽ ổn thôi. Anh uống tới khi họ bảo anh mọi thứ rồi sẽ qua. Anh uống tới khi cạn đáy, góc cạnh thế giới nhòe đi. Uống ngần này đủ để xoa dịu nỗi đau, vậy nên anh rời đi, họ để anh đi.

Ở đâu đó trên đường về nhà, trời đổ mưa.

Ở đâu đó, điện thoại reo vang, và anh không bắt máy.

Ở đâu đó, cái chai tuột mất, anh bị đứt tay.

Ở đâu đó, anh ở ngoài tòa nhà, cong lưng gục xuống, ép hai lòng bàn tay vào mắt, tự nhủ chỉ là một cơn bão khác thôi mà.

Nhưng lần này, dường như nó không chịu dừng. Lần này, mây kéo đến ùn ùn, chân trời không ánh sáng, tiếng sấm trong đầu lại quá lớn. Thế nên anh lấy vài viên kẹo của em gái, những chiếc ô hồng nhỏ xinh ấy, nhưng chúng chẳng thể chống chọi nổi với cơn bão, vậy nên anh lấy ra cả vài chiếc ô của chính mình nữa.

Anh dựa vào cầu thang ướt nước mưa, nhìn lên nơi sân thượng gặp bầu trời, lần đầu tự hỏi từ đây tới đó cần bao nhiêu bước chân.

Anh không chắc mình sẽ quyết định nhảy vào lúc nào.

Có lẽ không bao giờ.

Có lẽ anh sẽ quyết định vào trong, sau đó anh quyết định đi lên cầu thang, khi tới cửa nhà anh sẽ quyết định đi tiếp, khi tới cánh cửa cuối cùng, anh sẽ quyết định bước ra sân thượng. Rồi tới lúc nào đó, đứng ở đó giữa trời mưa, anh quyết định sẽ không muốn phải quyết định nữa.

Nơi đây có một con đường thẳng. Một mảng nhựa đường rỗng tuếch, chẳng có gì ngăn cách giữa anh và rìa sân thượng ngoài những bậc thang. Những viên thuốc dần bắt kịp, làm tê mỏi cơn đau và để lại đằng sau sự im lặng ù đặc mà chẳng hiểu sao còn tệ hại hơn. Mắt anh kéo xuống, tứ chi nặng nề.

Đây chỉ là một cơn bão, anh tự nhủ, nhưng anh đã mệt mỏi khi cứ phải tìm chỗ trú rồi.

Đây chỉ là một cơn bão, nhưng luôn có những cơn khác đang lao tới.

Đây chỉ là một cơn bão, chị là một cơn bão… nhưng tối nay thế là quá đủ rồi, anh chẳng thể thỏa mãn, nên anh lê chân qua sân thượng, chẳng chậm lại cho tới khi thấy phía đằng kia, chẳng dừng lại cho tới khi mũi giày hôn không khí trống trải.

Đó là nơi kẻ lạ tìm thấy anh.

Đó là nơi bóng tối đưa ra lời mời gọi.

Không phải một đời, mà chỉ là một năm thôi.

Nhìn lại và tự hỏi sao anh có thể làm thế thì dễ thôi, sao anh có thể trả giá quá cao cho một điều quá nhỏ. Nhưng trong một thoáng, khi đôi giày đã lướt trên màn đêm, sự thật chỉ đơn giản rằng anh sẽ bán linh hồn mình với giá rẻ hơn nhiều, sẽ đổi cả cuộc đời chỉ để lấy một ngày, một giờ, một phút hoặc một khoảnh khắc bình yên.

Chỉ để tê dại cơn đau trong lồng ngực.

Chỉ để dìm chết cơn bão trong đầu.

Anh đã mệt mỏi vì khiến người khác đau lòng, mệt mỏi vì đau lòng. Thế nên, khi kẻ lạ giơ tay ra và đề nghị kéo Henry khỏi rìa tòa nhà, có gì đâu mà do dự.

Anh cứ nói có thôi.