- VI - Thành phố New York-Ngày 29 tháng 7 năm 2014
Giờ thì hợp lý cả rồi.
Anh đã lý giải hết.
Chàng trai này không bao giờ có thể ngồi yên, không bao giờ phí thời gian, không bao giờ bỏ lỡ điều gì. Chàng trai này viết mọi lời cô nói, để cô có thể sở hữu thứ gì đó khi anh đi rồi. Chàng trai này không muốn mất dù chỉ một ngày, vì anh chẳng có nhiều ngày như vậy.
Đây là chàng trai mà cô yêu.
Đây là chàng trai sẽ ra đi.
“Tại sao?” Cô hỏi. “Tại sao anh có thể bỏ đi quá nhiều để đổi lại quá ít?”
Henry ngẩng lên nhìn cô, gương mặt trống rỗng.
“Trong giây phút đó,” anh nói, “anh có thể sẵn sàng cho đi mà nhận lại ít hơn thế.”
Một năm. Từng nghe có vẻ rất dài.
Giờ thì chẳng còn thời gian nữa rồi.
Một năm sắp qua, tất cả những gì cô có thể thấy là nụ cười cong cong của Luc và màu chiến thắng trong mắt hắn. Họ đã không khôn ngoan, cũng chẳng may mắn, cú trượt ngã của họ không lọt khỏi sự chú ý của hắn. Hắn biết, đương nhiên là thế, hắn để cho chuyện này xảy ra.
Hắn để cô ngã nhào.
“Addie, xin em,” Henry nói, nhưng cô đã đứng dậy, băng qua sảnh quán bar.
Anh cố nắm lấy bàn tay cô, nhưng trễ rồi.
Cô đã ở ngoài tầm với.
Đã đi mất rồi.
* * *
Ba trăm năm.
Cô đã sống sót qua ba trăm năm, trong những thế kỷ đó, có rất nhiều lần mặt đất đã sụp xuống, có những lúc cô không thể giữ thăng bằng hay nhịp thở. Và có những lúc thế giới khiến cô mất mát, tan vỡ và tuyệt vọng.
Từng đứng bên ngoài nhà của cha mẹ, ngay cái đêm sau giao kèo.
Từng đứng trên bến tàu Paris, nơi cô học được rằng thần xác đáng giá bao nhiêu tiền.
Từng gặp Remy, người đã nhét những đồng xu vào tay cô.
Từng ướt sũng cạnh gốc cây sồi đã đổ của Estele.
Nhưng vào khoảnh khắc này, Addie không thấy mất mát, tan vỡ hay tuyệt vọng.
Cô cuồng nộ.
Cô nhét tay vào túi, hiển nhiên chiếc nhẫn đang ở đó. Nó luôn ở đó. Vài hạt cát rơi khỏi bề mặt gỗ nhẵn nhụi khi Addie đẩy nó qua khớp ngón tay.
Đã ba mươi năm kể từ lần cuối cô đeo nó, chiếc nhẫn luồn vào tay thật dễ dàng.
Cô cảm nhận được làn gió như hơi thở lạnh lẽo đằng sau lưng, quay đầu và mong sẽ thấy Luc.
Nhưng con đường vắng tanh. Ít nhất, vắng những cái bóng, những lời hứa và thánh thần.
Cô xoay cái nhẫn quanh ngón tay.
Chẳng có gì cả.
“Hiện thân đi!” Cô hét lên với tòa nhà.
Những mái đầu ngoái lại, nhưng Addie không quan tâm. Họ sẽ quên cô ngay thôi, dù cô không phải một bóng ma, nơi này vẫn là New York, thành phố miễn nhiễm với những hành động của một kẻ lạ trên đường.
“Khốn nạn,” cô chửi thề. Cô giật cái nhẫn ra khỏi tay và ném nó xuống đường, nghe tiếng nó nảy lên và lăn đi. Sau đó, âm thanh đột nhiên biến mất. Cây đèn đường gần nhất nhấp nháy, một giọng nói vang lên từ bóng tối.
“Bao năm rồi mà em vẫn nóng nảy thế?”
Có gì đó cọ vào cổ cô, sau đó, một sợi dây bạc lấp lánh nơi đó, mỏng như ánh sương, như chính sợi dây từng bị đứt rất lâu về trước.
Những ngón tay Luc lướt theo làn da cô. “Nhớ ta chứ?”
Cô quay sang để đẩy hắn ra, nhưng bàn tay cô xuyên qua, sau đó hắn ở ngay sau cô. Khi cô thử lại lần nữa, hắn cứng rắn, vững vàng như đá.
“Hủy nó đi,” cô gắt lên, đấm vào ngực hắn, nhưng bàn tay chỉ vừa chạm tới trước áo thì đã bị giữ lấy.
“Em là ai mà ra lệnh cho ta, Adeline?”
Cô cố giằng ra, nhưng bàn tay hắn là sắt đá.
“Em có biết,” hắn gần như nói từng lời một cách cẩn thận, “từng có thời em cào bới, ấn mình vào đất rừng ẩm ướt và cầu xin ta giúp đỡ.”
“Ngài muốn tôi cầu xin? Được thôi. Cầu xin ngài. Xin ngài đấy. Hãy hủy đi.”
Hắn bước tới, ép cô lùi lại. “Henry đã lập giao kèo của mình.”
“Anh ấy không biết… ”
“Họ luôn biết,” Luc xen ngang. “Họ chỉ không muốn chấp nhận cái giá phải trả thôi. Linh hồn là thứ dễ trao đổi nhất. Nhưng không ai cân nhắc tới thời gian cả.”
“Luc, xin ngài.”
Đôi mắt xanh của hắn lóe lên, không phải với vẻ gian xảo hay đắc thắng, mà là quyền lực. Màu sắc của kẻ biết họ nắm quyền.
“Ta làm thế để làm gì?” Hắn hỏi. “Tại sao ta phải làm thế?”
Addie có cả tá câu trả lời, cô lắp bắp tìm từ, sắp xếp lời lẽ sao cho hấp dẫn bóng tối. Nhưng trước khi cô kịp làm thế, Luc đã vươn tay tới, nâng cằm cô lên. Cô chờ nghe hắn đọc những lời thoại cũ kỹ và buồn chán của hai người họ, mỉa mai cô, hoặc đòi linh hồn cô, nhưng hắn không làm thế.
“Ở bên ta một đêm,” hắn nói. “Ngày mai đi. Cho chúng ta một ngày kỷ niệm đúng nghĩa. Trao cho ta điều đó, ta sẽ cân nhắc giải thoát cậu Strauss khỏi nghĩa vụ của mình.” Miệng hắn nhếch lên. “Nếu như em có thể thuyết phục ta.”
Một lời nói dối, đương nhiên là thế.
Một cái bẫy, nhưng Addie không có lựa chọn nào khác.
“Tôi đồng ý,” cô đáp, còn bóng tối mỉm cười, rồi tan biến quanh cô.
Cô đứng trên vỉa hè, đơn độc cho tới khi con tim chịu bình tĩnh lại, sau đó đi bộ trở lại quán Merchant.
Nhưng Henry đã đi rồi.
* * *
Cô tìm thấy anh ở nhà, đang ngồi trong bóng tối.
Anh đang ngồi ở mép giường, tấm chăn nhàu nhĩ sau giấc ngủ ban chiều. Anh nhìn về phía trước, vào nơi xa xa như cái đêm mùa hè trên sân thượng, sau màn pháo hoa.
Thế là Addie nhận ra cô đang đánh mất anh như đánh mất những người khác.
Cô không biết mình có làm được không, thêm một lần nữa, thêm lần này nữa.
Cô chưa đủ mất mát hay sao?
“Anh xin lỗi,” anh thì thầm khi cô đi ngang qua anh.
“Anh rất xin lỗi,” anh nói khi cô đưa tay qua tóc anh.
“Sao anh không nói với em?” Cô hỏi.
Henry im lặng hồi lâu, đoạn lên tiếng, “Em đi tới tận cùng thế giới bằng cách nào vậy?” Anh ngước lên nhìn cô. “Anh muốn giữ lấy từng bước một.”
Một tiếng thở dài êm dịu và run rẩy.
“Chú anh bị ung thư khi anh học đại học. Nó là điểm kết thúc. Bác sĩ cho chú ấy vài tháng, chú ấy đã kể với mọi người. Em biết họ đã làm gì không? Họ khống thể chịu nổi. Họ bị nỗi buồn nhấn chìm, họ khóc thương cho chú ấy trước khi chú qua đời. Chẳng thể nào quên được rằng họ đã biết một người đang chết dần. Nó gặm nhấm mọi sự bình thường, để lại những gì sai trái và thối rữa. Anh xin lỗi, Addie. Anh không muốn em nhìn anh như thế.”
Cô leo lên giường, kéo anh nằm xuống cạnh mình.
“Anh xin lỗi,” anh vẫn nói, dịu dàng và êm đềm như lời cầu nguyện.
Họ nằm đó, mặt kề mặt, tay đan tay.
“Anh xin lỗi.”
Addie buộc mình lên tiếng, “Anh còn bao lâu nữa?”
Henry nuốt khan, “Một tháng.”
Từ này như một cú đánh lên mảng da mềm.
“Hơn một chút, ba mươi sáu ngày.”
“Quá nửa đêm rồi,” Addie thì thầm.
Henry thở dài. “Vậy thì ba mươi lăm.”
Tay cô siết lấy anh chặt hơn, anh cũng siết tay, họ cứ tiếp tục cho tới khi phát đau, như thể sẽ có kẻ xông vào tách họ ra bất cứ lúc nào, như thể người kia sẽ tuột mất và tan biến.