← Quay lại trang sách

- VII - Vùng Pháp bị chiếm đóng-Ngày 23 thắng 11 nãm 1944

Lưng cô đập vào bức tường đá thô ráp.

Buồng giam đóng sập, những người lính Đức cười lớn bên kia chấn song, còn Addie sụp xuống sàn, ho ra máu.

Một nhóm đàn ông tụ lại trong góc buồng giam, uể oải và đang lầm bầm gì đó. Ít nhất thì họ có vẻ không để tâm chuyện cô là phụ nữ. Nhưng đám người Đức đã để ý. Dù họ bắt được cô khi cô đang mặc quần dài và khoác áo măng-tô, dù cô đã búi tóc ra sau, cô biết ngay mình đã bị lộ trước vẻ mặt cau có và thèm khát đó. Cô nói bằng hết mấy thứ tiếng, bảo họ cô sẽ làm gì nếu họ dám tiến lại gần. Họ cười, tự thỏa mãn bằng cách đánh cô tối tăm mặt mũi.

Đứng dậy, cô ra lệnh cho cơ thể mệt mỏi.

Đứng dậy, cô ra lệnh cho bộ xương yếu ớt.

Addie bắt mình đứng dậy, lảo đảo trước buồng giam. Cô quấn tay quanh thanh sắt lạnh cứng, kéo nó cho tới khi cơ bắp gào thét, cho tới khi những chấn song rên rỉ, nhưng chúng không di chuyển. Cô vặn những đinh ốc cho tới khi ngón tay chảy máu và một người lính đập tay vào chấn song, đe dọa sẽ lấy xác cô làm củi.

Cô thật ngu ngốc.

Cô thật ngu ngốc khi nghĩ sẽ vượt qua được. Vì nghĩ sự lãng quên cũng ngang bằng với vô hình, rằng điều đó sẽ bảo vệ cô ở chốn này.

Cô nên ở lại Boston, ở đó điều tệ nhất cô phải lo lắng là thực đơn thời chiến và cái lạnh mùa đông. Cô không nên trở lại đây. Tất cả là do thứ danh dự ngu ngốc, niềm tự hào cứng đầu. Là do cuộc chiến trước, do cô từng bỏ chạy vượt Đại Tây Dương thay vì đối mặt với hiểm nguy ở quê nhà. Vì bất chấp tất cả, Pháp vẫn luôn ở đó.

Quê nhà.

Ở đâu đó trên chuyến hành trình, cô quyết định mình có khả năng giúp họ. Không phải bằng những gì hữu hình, đương nhiên rồi, mà bằng những bí mật chẳng thuộc về ai. Chúng có thể bị tiếp cận, bị trao đổi bởi bất kỳ ai, kể cả một bóng ma.

Điều duy nhất cô phải làm là không để bị bắt.

Ba năm vận chuyển những bí mật khắp vùng đất Pháp bị chiếm đóng.

Ba năm, chỉ để kết thúc tại đây.

Trong một nhà tù bên ngoài Orleans.

Họ quên mất gương mặt cô cũng chẳng có tác dụng gì. Chẳng quan trọng, vì bọn lính này không buồn nhớ. Ở đây, mọi gương mặt đều xa lạ, dân nước ngoài, vô danh, nếu cô không thoát ra, cô sẽ sớm biến mất.

Addie ngả lưng vào bức tường lạnh ngắt, siết chặt cái áo khoác rách rưới. Cô nhắm mắt. Cô không cầu nguyện, không hẳn thế, nhưng cô nghĩ tới hắn. Có lẽ cô còn ước giờ là mùa hè, cái đêm tháng Bảy khi hắn tự tìm tới cô.

Những tay lính thô bạo lục soát và lấy đi mọi thứ có thể dùng để hại chúng hay đào thoát. Chúng cũng đã lấy di chiếc nhẫn, giật đứt sợi dây da, ném vòng khuyên bằng gỗ đi mất.

Ấy vậy mà, khi cô lục lọi bộ đồ đã rách bươm, nó vẫn ở đó, chờ đợi như một đồng xu nơi đáy túi. Cô rất nhẹ nhõm vì mình có vẻ không đánh mất nó được. Biết ơn, khi nâng nó lên ngón tay.

Trong một thoáng, cô đã do dự. Cô đã giữ chiếc nhẫn này hai mươi chín năm với đủ loại dây đeo.

Hai mươi chín năm cô chưa từng dùng nó.

Nhưng lúc này đây, vẻ hài lòng tự mãn của Luc còn đỡ hơn phòng giam vĩnh cửu, hoặc tệ hơn.

Nếu hắn đến.

Những lời đó thì thầm đằng sau đầu cô. Nỗi sợ cô không thể gạt bỏ. Cái đêm ở Chicago trào dâng như mật đắng trong cuống họng.

Cơn giận sôi trong lồng ngực cô. Nọc độc trong mắt hắn.

Tôi thà là bóng ma còn hơn.

Cô nhầm mất rồi.

Cô không muốn trở thành bóng ma thế này.

Vậy là, lần đầu tiên sau hàng thế kỷ, Addie cầu nguyện.

Cô đẩy nhẫn gỗ vào ngón tay, nín thở, mong chờ mình sẽ cảm thấy gì đó, một sự rung động vì ma thuật, một cơn gió mạnh.

Nhưng chẳng có gì hết.

Chẳng có gì hết, vậy nên cô tự hỏi liệu đây có phải là một thủ đoạn khác sau ngần ấy thời gian hay không. Dấy lên hy vọng trong cô rồi vứt nó đi, chỉ để xem có vỡ tan hay không.

Cô đã chực chửi thề thì cảm thấy một cơn gió nhẹ, không cay nghiệt mà ấm áp. Cơn gió lướt qua buồng giam, mang theo hương mùa hè của nơi xa thẳm.

Những người đàn ông bên kia buồng giam ngừng nói chuyện.

Họ lê la trong góc, tỉnh táo nhưng cứ ngó trân trân vào khoảng không, như thể đang dằn vặt vì ý tưởng nào đó. Bên ngoài buồng giam, gót giày của đám lính ngừng gõ trên nền đá, giọng Đức dần rời xa như viên sỏi rơi xuống giếng.

Xung quanh thật lạ thường, tĩnh lặng tới không thể tin nổi.

Âm thanh duy nhất còn lại là tiếng êm dịu, gần như nhịp nhàng của những ngón tay gõ vào song sắt.

Cô chưa từng thấy hắn kể từ hồi ở Chicago.

“Ồ, Adeline,” bàn tay hắn vuốt dọc những thanh sắt lạnh. “Cô rơi vào chuyện gì thế này?”

Cô rặn ra được tiếng cười nho nhỏ, đau đớn. “Sự bất tử nâng cao khả năng tiếp nhận rủi ro.”

“Có nhiều thứ tồi tệ hơn cái chết,” hắn nói, như thể cô chưa biết điều đó vậy.

Hắn nhìn quanh nhà tù, lông mày nhíu lại ghê tởm.

“Chiến tranh,” hắn lầm bầm.

“Ngài định bảo tôi là ngài không giúp chúng phát triển.”

Luc trông gần như bị xúc phạm. “Kể cả ta cũng có giới hạn.”

“Ngài từng khoe khoang về sự thành công của Napoleon.”

Hắn nhún vai. “Ở đâu có tham vọng, ở đó có ma quỷ. Nếu ta lập danh sách những thành tựu quá khứ của mình, cuộc đời cô hiện là thứ đáng kể nhất.” Hắn chống khuỷu tay lên song sắt. “Cô định thoát ra khỏi đây như thế nào?”

Cô biết hắn muốn gì ở mình. Hắn muốn cô van xin. Như thể đeo chiếc nhẫn còn chưa đủ. Như thể hẳn chưa thắng lần này. Bụng dạ cô quặn lên, sườn bầm tím vì đau nhức, cổ họng khát tới nỗi có thể khóc chỉ để có gì đó mà uống. Nhưng Addie không sao cúi mình được.

“Ngài biết tôi mà,” cô nở nụ cười mệt mỏi. “Tôi luôn tìm ra cách.”

Luc thở dài. “Tùy cô thôi,” hắn quay lưng lại, thế là quá đủ rồi. Cô không thể chịu nổi ý nghĩ hắn sẽ bỏ cô lại ở đây, một mình.

“Chờ đã,” cô tuyệt vọng gọi với theo, đẩy những chấn song - chỉ để thấy khóa đã mở từ bao giờ, cánh cửa buồng giam mở tung vì sức nặng của cô.

Luc ngoái lại, gần như mỉm cười, hơi quay về phía cô và chia tay ra.

Cô lảo đảo tiến về phía trước, bước ra khỏi buồng giam, hướng về tự do, về phía hắn. Trong một thoáng, chỉ còn lại đó vòng tay ôm, hắn là một khối xác thịt ấm áp, che chở cho cô trong bóng tối. Thế này thật dễ tin hắn là thật, hắn là người, hắn là nhà.

Nhưng sau đó thế giới nứt toác, những cái béng nuốt chửng họ.

Nhà tù lùi bước nhường chỗ cho hư vô, cho màu đen thăm thẳm, cho bóng tối hoang dại. Khi nó tách ra, cô đã trở lại Boston, mặt trời đang lặn, còn cô có thể hôn mặt đất vì nhẹ nhõm. Addie kéo áo lại chặt hơn, ngồi thụp xuống lề đường, đôi chân run rẩy, chiếc nhẫn gỗ vẫn đeo trên ngón tay. Cô đã gọi, hắn đã đến. Cô đã cầu xin, hắn đã trả lời. Cô biết hắn sẽ dùng chuyện này để khống chế mình, nhưng lúc này, cô không quan tâm.

Cô chỉ không muốn ở một mình.

Nhưng lúc Addie ngẩng lên để cảm ơn, hắn đã biến mất.