← Quay lại trang sách

- VIII - Thành phố New York-Ngày 30 tháng 7 năm 2014

Henry theo cô lượn khắp căn hộ trong lúc cô chuẩn bị.

“Tại sao em lại đồng ý việc này?” Anh hỏi.

Vì cô hiểu bóng tối hơn bất kỳ ai, cô hiểu rõ con tim, hoặc ít nhất là tâm trí của hắn.

“Vì em không muốn mất anh,” Addie đáp, búi tóc lên.

Henry có vẻ mệt mỏi và trống rỗng. “Quá muộn rồi,” anh nói.

Nhưng chưa quá muộn.

Chưa đâu.

Addie nhét tay vào túi, cảm nhận chiếc nhẫn ở chốn cố hữu, đợi chờ sẵn và ép mảnh gỗ ấm vào cơ thể. Cô lấy nó ra, nhưng Henry giữ tay cô.

“Đừng làm thế,” anh năn nỉ.

“Anh muốn chết ư?” Lời này của cô cắt ngang căn phòng.

Anh hơi giật lùi vì câu nói ấy. “Không, nhưng anh đã lựa chọn, Addie.”

“Anh đã phạm sai lầm.”

“Anh đã lập một giao kèo,” anh nói. “Anh xin lỗi. Xin lỗi vì đã không đòi hỏi thêm thời gian. Anh xin lỗi vì không kể sự thật cho em sớm hơn. Nhưng sự đã rồi.”

Addie lắc đầu. “Có thể anh đã chấp nhận chuyện này, nhưng em thì chưa, Henry ạ.”

“Sẽ không được đâu,” anh cảnh báo. “Em không thể nói lý lẽ với hắn.”

Addie giật tránh khỏi tay anh. “Em sẵn sàng thử,” cô đeo chiếc nhẫn vào tay.

Bóng tối không ập đến.

Chỉ có sự tĩnh lặng trống rỗng, rồi…

Một tiếng gõ cửa.

Cô thấy mừng vì ít nhất hắn không tự đi vào. Nhưng Henry đứng giữa cô và cánh cửa, chống nạnh chặn đứng hành lang hẹp. Anh không chịu di chuyển, khẩn cầu bằng ánh mắt. Addie rướn lên, ôm lấy gương mặt anh.

“Anh hãy tin em nhé,” cô nói.

Có gì đó trong anh nứt vỡ. Một bàn tay rời khỏi vách tường.

Cô hôn anh, sau đó lách qua, mở cánh cửa cho bóng tối.

“Adeline.”

Đáng ra Luc phải là sự xuất hiện bất thường giữa hành lang tòa nhà, nhưng hắn luôn hợp với mọi địa điểm.

Ánh sáng trên tường đã mờ đi đôi chút, trở thành màu vàng mờ ảo hắt hào quang lên những lọn tóc đen quanh mặt hắn, rưới những sợi vàng ròng vào đôi mắt xanh lá.

Hắn mặc thuần một màu đen, quần suông, tay áo sơ mi xắn lên tới khuỷu, một cái kẹp ngọc lục bảo giữ cà vạt lụa quấn quanh cổ.

Trời quá nóng để ăn mặc thế này, nhưng Luc có vẻ chẳng bận tâm. Hơi nóng, nước mưa, hay chính thế giới này đều có vẻ chẳng ảnh hưởng gì tới hắn.

Hắn không bảo trông cô đẹp lắm.

Hắn không bảo cô điều gì cả.

Hắn chỉ quay lưng, đợi cô theo sau.

Rồi khi cô bước ra hành lang, hắn nhìn Henry. Và nháy mắt.

Addie đáng lẽ nên dừng lại ngay tại đó.

Cô nên quay đi, để Henry kéo mình vào trong. Họ nên cùng vào trong, sập cửa ngay trước mặt bóng tối.

Nhưng họ đã không làm thế.

Họ không làm thế.

Addie ngoái nhìn Henry, anh vẫn đang đứng ở ngưỡng cửa, khuôn mặt phủ mây mù. Cô ra hiệu cho anh đóng cửa, nhưng anh không làm theo. Cô chẳng có lựa chọn nào ngoài bước tiếp, theo Luc trong khi Henry vẫn đứng nhìn.

Xuống cầu thang, hắn giữ mở cửa cho cô, nhưng Addie dừng lại. Nhìn xuống ngưỡng cửa. Bóng tối cuồn cuộn nơi khung cửa, nhấp nhô giữa họ và bậc thang dẫn xuống đường.

Cô không tin tưởng những cái bóng, cô không thể thấy chúng dẫn tới đâu, điều cuối cùng cô cần lúc này là Luc kéo cô tới vùng đất xa xôi nào đó khi đêm ngả về chiều tồi tệ.

“Tối nay phải có vài luật lệ,” cô nói.

“Ồ?”

“Tôi sẽ không rời thành phố,” cô hất đầu về phía cửa. “Tôi cũng sẽ không đi lối đó.”

“Không bước qua cửa à?”

“Qua bóng tối.”

Đôi lông mày của Luc nhướn lên. “Không tin tưởng ta ư?”

“Chưa từng,” cô nói. “Giờ bắt đầu tin thì chẳng có ích gì hết.”

Luc cười, nhẹ nhàng và không phát ra thành tiếng. Hắn bước ra ngoài vẫy xe. Vài giây sau, một chiếc sedan màu đen bóng loáng tấp vào lề đường. Hắn giơ tay để giúp cô bước vào. Cô không đón lấy nó.

Hắn không báo địa chỉ cho tài xế.

Người đó cũng không hỏi.

Khi Addie hỏi họ đang đi đâu, Luc cũng không trả lời.

Chẳng mấy chốc, họ đã tới cầu Manhattan.

Sự im lặng giữa họ trở nên kỳ cục. Quãng nghỉ của cuộc trò chuyện đã kéo quá dài, nhưng vẫn chưa đủ để quên đi điều gì cả.

Ba mươi năm có là gì so với ba trăm năm?

Nhưng đây là sự im lặng nảy sinh từ âm mưu.

Sự im lặng của ván cờ đang diễn ra.

Ván cờ này, Addie phải thắng.