← Quay lại trang sách

- IX - Los Angeles, California-Ngày 7 tháng 4 năm 1952

“Trời ơi, em đẹp quá,” Max nâng ly lên.

Addie đỏ mặt, đưa mắt nhìn cốc martini.

Họ gặp nhau trên đường bên ngoài Wilshire vào sáng hôm đó, lúc nếp gấp vải trải giường của anh vẫn còn in hằn trên da cô. Cô lảng vảng trên vỉa hè trong chiếc váy màu rượu anh yêu thích để khi ra ngoài đi dạo vào buổi sáng, anh sẽ dừng lại hỏi liệu anh có quá thô lỗ khi muốn đi bộ cùng cô không, dù cô định đi đâu chăng nữa. Khi họ tới nơi - một tòa nhà đẹp được chọn bừa, anh đã hôn tay cô, nói tạm biệt nhưng lại không đi và cả cô cũng vậy. Họ dành cả ngày bên nhau, lang thang từ tiệm trà tới công viên rồi tới bảo tàng nghệ thuật, cứ mãi tìm cớ để tiếp tục được Bầu bạn bên người kia.

Khi cô bảo rằng ngày hôm nay là sinh nhật tuyệt vời nhất của cô suốt nhiều năm qua, anh đã chớp mắt, hoảng sợ, kinh hoàng không hiểu tại sao một cô gái như cô lại có thể đơn độc một mình. Thế nên họ ở đây, cùng uống martini ở Roosevelt.

(Đương nhiên, hôm nay không phải là sinh nhật cô. Cô cũng chẳng hiểu tại sao mình lại nói vậy. Có lẽ chỉ để xem anh sẽ làm gì. Có lẽ vì cô đã chán sống cùng một đêm hết lần này tới lần khác.)

Anh mở lời, “Em đã từng gặp ai cho mình cảm giác như đã quen biết từ lâu chưa?”

Addie mỉm cười.

Lời anh nói luôn y hệt nhau, nhưng lần nào cũng rất chân thành. Cô nghịch sợi dây bạc trên cổ, chiếc nhẫn gỗ nép mình vào đường viền cổ của chiếc váy. Có vẻ cô không bỏ được thói quen này.

Một người phục vụ xuất hiện bên cạnh cô với một chai sâm-panh.

“Gì thế này?” Cô hỏi.

“Dành cho cô gái có sinh nhật trùng với buổi tối đặc biệt này,” Max rạng rỡ tuyên bố. “Và quý ông may mắn được chúc mừng với cô gái ấy.”

Cô chiêm ngưỡng những hạt bong bóng dâng lên cái ly cao, biết nó là rượu thật từ trước cả khi uống, lâu năm, đắt giá. Cũng biết rằng Max có thể dễ dàng chi trả cho những thứ xa xỉ như thế này.

Anh là một nhà điêu khắc có tài, đúng thế, và còn lâu mới đói khổ. Còn Addie thì luôn yếu đuối trước các tuyệt tác nghệ thuật. Không giống với nhiều nghệ sĩ Addie từng tiếp xúc, anh sinh ra trong nhung lụa, ngân quỹ gia đình họ đủ mạnh để chống chọi qua hai cuộc chiến và những năm khó khăn giữa chúng.

Anh nâng ly, đúng lúc một cái bóng đổ xuống bàn.

Cô tưởng đó là người phục vụ, nhưng rồi Max ngước lên, khẽ nhíu mày, “Tôi giúp gì được cho anh?”

Vậy là Addie nghe được giọng nói mượt như lụa và khói đó. “Tôi cho là có.”

Đó là Luc trong bộ vest đen trang nhã. Hắn thật đẹp. Hắn luôn rất đẹp. “Xin chào, thân ái.”

Cái nhíu mày của Max sâu hơn. “Hai người quen nhau à?”

“Không,” cô đáp cùng lúc với tiếng “Có” của Luc. Chẳng công bằng chút nào, vì giọng hắn vang lên còn cô thì không.

“Anh ta là một người bạn cũ,” cô cắn vào một bên lưỡi. “Nhưng…”

Hắn lại ngắt lời. “Nhưng chúng tôi chưa gặp nhau đã lâu, nên nếu anh có thể bằng lòng…”

Max xù lông. “Thật xấc xược…”

“Biến?

Chỉ một từ thôi, nhưng không khí xao động trước sức mạnh của nó, âm tiết cuộn như cái gai quanh bạn hẹn của cô. Tinh thần chiến đấu tuột khỏi gương mặt của Max. Vẻ khó chịu mờ đi, anh đứng dậy khỏi bàn với đôi mắt đờ đẫn và đi xa dần. Anh thậm chí sẽ chẳng bao giờ ngoảnh lại.

“Chết tiệt,” cô chửi thề, ngồi xuống ghế. “Sao ngài cứ phải khốn nạn như vây?”

Luc hạ mình xuống chiếc ghế trống, nâng chai sâm-panh lên, đổ đầy ly của hai người. “Sinh nhật cô là tháng Ba mà.”

“Khi tới tuổi của tôi rồi,” cô đáp, “ngài sẽ ăn mừng bất cứ khi nào thấy thích.”

“Cô ở bên anh ta bao lâu rồi?”

“Hai tháng. Cũng không tệ lắm,” cô nhấp rượu. “Ngày nào anh ấy cũng yêu tôi.”

“Rồi tối nào cũng quên mất cô.”

Lời này có răng, nhưng không còn đủ lực cắn sâu nữa.

“Ít nhất thì anh ấy bầu bạn cùng tôi.”

Đôi mắt màu ngọc lục bảo lướt trên làn da cô. “Ta cũng sẽ làm vậy,” hắn nói, “nếu cô muốn.”

Hơi ấm dâng lên gò má cô.

Hắn không thể biết cô nhớ hắn. Nghĩ về hắn theo cách cô từng nghĩ về người lạ của mình khi chỉ có một mình trên giường vào ban đêm. Nghĩ về hắn mỗi lần nghịch chiếc nhẫn trên cổ và mỗi lần không làm thế.

“Chà,” cô cạn ly. “Ngài đã cướp bạn hẹn của tôi. Điều tối thiểu ngài có thể làm là thử lấp đầy chỗ trống.”

Theo lời ấy, màu xanh trong mắt Luc trở lại, tươi sáng hơn.

“Đi nào,” hắn kéo cô ra khỏi ghế. “Đêm còn non, chúng ta có thể làm nhiều thứ hay ho hơn.”

* * *

Câu lạc bộ Ve Sầu râm ran đầy sức sống.

Đèn chùm trang trí rủ thấp, tỏa sáng trên trần nhà bóng loáng. Thảm đỏ tung tràn trên sàn nhà và cầu thang dẫn lên chỗ ngồi ở ban công. Nơi đó xếp những chiếc bàn phủ vải lanh cạnh một sàn nhảy trước bục sân khấu thấp.

Họ tới đúng lúc một dàn nhạc cụ đồng vừa bố trí xong, tiếng kèn trumpet và saxophone tràn khắp câu lạc bộ. Nơi này rất đông, ấy vậy mà khi Luc kéo cô băng qua đoàn người, vẫn có một chiếc bàn trống ở ngay phía trước. Vị trí tốt nhất trong căn nhà.

Họ ngồi xuống. Lát sau, người bồi bàn xuất hiện, hai ly martini đặt thăng bằng trên khay của anh ta. Cô nghĩ về buổi tối đầu tiên của họ ở nhà hầu tước từ hàng thế kỷ trước, đồ ăn đã sẵn sàng từ trước khi cô nhận lời bước xuống. Giờ cô tự hỏi liệu rằng Luc có lên kế hoạch cho vụ này từ trước không, hay thế giới cứ thế ngả mình trước mong muốn của hắn.

Đám đông bùng tiếng reo hò khi một người khác lên sân khấu.

Đó là một người đàn ông gầy gò với khuôn mặt mệt mỏi, cặp lông mày hẹp uốn cong dưới vành mũ phớt xám.

Luc nhìn ông ta bằng niềm tự hào rõ rệt khi người ta nhìn tài sản của mình.

“Ông ấy tên là gì?” Cô hỏi.

“Sinatra,” hắn trả lời khi ban nhạc rời đi, người đàn ông bắt đầu hát. Giọng nam trầm thấp, mượt và ngọt ngào tràn khắp căn phòng. Addie ngẩn người lắng nghe, sau đó những người đàn ông và đàn bà bắt đầu đứng dậy và bước ra sàn nhảy.

Addie đứng lên, giơ tay ra. “Nhảy với tôi,” cô nói.

Luc nhìn cô, nhưng không làm theo.

“Max sẽ nhảy với tôi,” cô nói thêm.

Cô đợi nghe hắn nói lời từ chối, nhưng Luc đứng lên, đón lấy tay cô và dẫn cô ra sàn nhảy.

Cô cứ nghĩ hắn sẽ cứng nhắc, cục mịch, nhưng Luc di chuyển như một cơn gió linh hoạt luồn qua cánh đồng lúa mì, như cơn bão cuốn qua bầu trời mùa hè.

Cô thử tìm trong ký ức một lần họ gần gũi thế này, nhưng không thể.

Họ luôn giữ khoảng cách.

Giờ, hố ngăn đã sụp.

Cơ thể hắn bao bọc cô như một tấm chăn, như cơn gió, như màn đêm vậy. Nhưng tối hôm nay, hắn không gợi cảm giác về những cái bóng và làn khói. Tối nay, cánh tay của hắn rắn chắc chạm vào da cô. Giọng của hắn lướt qua tóc cô.

“Dù tất cả những kẻ từng gặp cô nhớ được,” Luc nói, “thì ta vẫn là kẻ hiểu rõ cô nhất.”

Cô quan sát gương mặt hắn. “Thế tôi có hiểu ngài không?”

Hắn cúi đầu. “Cô là người duy nhất.”

Cơ thể họ áp sát, hoàn hảo ăn khớp với người kia.

Vai hắn, khắc lên má cô.

Tay hắn, khắc lên eo cong.

Giọng hắn, khắc lên những khoảng trống sâu bên trong cô khi hắn cất tiếng, “Ta muốn cô.” rồi, lại lần nữa, “Ta luôn muốn cô.”

Luc nhìn cô, đôi mắt xanh thẫm đi vì hân hoan, Addie phải nỗ lực để giữ được lập trường của mình.

“Ngài muốn tôi như một phần thưởng,” cô nói. “Ngài muốn tôi như một món ăn, một ly rượu. Chỉ là một thứ khác sẽ bị cho vào miệng.”

Hắn cúi đầu, ép môi vào xương đòn của cô. “Thế là sai ư?”

Cô gắng sức ngăn cơn run rẩy khi hắn hôn lên họng mình. “Thế thật tồi tệ…” Miệng hắn lần theo khuôn hàm “… vì được thưởng thức?” Hơi thở của hắn cọ vào tai cô. “Được tận hưởng?”

Miệng hắn lơ lửng trước miệng cô, khắc lên môi cô.

Cô sẽ không bao giờ có thể khẳng định được điều gì đã diễn ra trước tiên - cô hôn hắn, hay hắn hôn cô, ai đã ra hiệu trước, ai đã lao tới hùa theo. Cô sẽ chỉ biết rằng khoảng cách từng có giữa họ đã tan biến. Cô từng nghĩ tới nụ hôn với Luc, khi hắn chỉ là một hình bóng trong trí óc và khi hắn không chỉ có thế. Nhưng mỗi lần tưởng tượng, hắn đều chiêm lấy môi cô như một phần thưởng. Dẫu sao, đó chính là cách hắn hôn cô vào đêm họ gặp mặt, khi phong ấn giao kèo kèm theo máu vào môi cô. Cô đã luôn nghĩ đó là cách hôn duy nhất của hắn.

Nhưng lúc này, hắn hôn cô như một kẻ thử thuốc độc.

Cẩn trọng, tìm tòi, gần như sợ hãi.

Chỉ khi cô đáp trả bằng nụ hôn cùng kiểu, hắn mới tiến sâu hơn, răng mới chịu cọ lên môi dưới của cô, nhiệt độ và trọng lượng cơ thể nam giới ép vào cô.

Hắn có vị như khí trời đêm, đậm đặc như sức nặng của bão mùa hè. Hắn có vị như chút khói gỗ từ xa thoảng đến, như đám cháy đang lụi tàn trong bóng tối. Hắn có vị như rừng cây và bằng cách phi lý nào đó, có vị như nhà.

Sau đó, bóng tối dâng lên quanh cô, quanh họ, Câu lạc bộ Ve Sầu biến mất; tiếng nhạc nhẹ và giọng nam trầm bị nuốt chửng trong khoảng trống vô hình, trong gió mạnh và nhịp tim rộn ràng. Addie đang rơi, rơi mãi mãi và lui về sau một bước. Vậy là chân cô gặp mặt sàn cẩm thạch trơn bóng trong phòng khách sạn, Luc ở đó, kéo cô về phía trước, cô cũng ở đó, kéo hắn lại bức tường gần nhất.

Tay hắn nâng lên quanh cô, tạo thành một cái lồng lỏng lẻo, mở toang.

Cô có thể phá vỡ nó, nếu cô thử.

Cô đã không thử.

Hắn lại hôn cô, lần này, không phải theo cách như nếm chất độc nữa. Lần này, không còn thận trọng, không còn thối lui; nụ hôn đột ngột, sắc bén và sâu kín, cướp đi hơi thở, cướp đi suy nghĩ, chỉ để lại khát khao. Trong một thoáng, Addie có thể cảm nhận được bóng tối hé miệng, cảm thấy nó đang tách ra quanh cô, mặc dù sàn nhà vẫn còn đầy.

Cô từng hôn rất nhiêu người. Nhưng chẳng có ai hôn như hắn. Sự khác biệt không nằm ở kỹ thuật. Khuôn miệng hắn không giúp nụ hôn hoàn hảo hơn. Cách dùng mới là thứ làm nên điều khác biệt.

Đó là sự khác biệt giữa nếm thử một trái đào trái mùa và cắn miếng đầu tiên vào thứ quả chín dưới nắng.

Sự khác biệt giữa ngắm nhìn thế giới chỉ toàn hai màu đen trắng và một cuộc đời đủ sắc màu.

Lần đầu tiên đó như một cuộc chiến, chẳng kẻ nào hạ thấp cảnh giác, kẻ nào cũng coi chừng thoáng lấp lánh của lưỡi dao ẩn giấu, chực chờ đâm vào da thịt.

Khi cú va chạm cuối cùng cũng đến, nó giống như sức hút từ hai cơ thể bị chia tách quá lâu.

Một cuộc quần thảo trên tấm ga trải giường.

Tới buổi sáng, cả căn phòng đầy những dấu vết từ trận chiến.

Hắn nói, “Đã lâu lắm rồi, kể từ khi ta không muốn bỏ đi.”

Cô nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy vệt tia sáng mỏng đầu tiên. “Vậy đừng đi.”

“Ta phải đi,” hắn đáp. “Ta thuộc về màn đêm.”

Cô nâng đầu dậy bằng một bên tay. “Ngài sẽ tan biến theo ánh sáng ư?”

“Ta chỉ đi tới nơi có bóng tối thôi.”

Addie nhỏm dậy, đi tới cửa sổ và kéo kín rèm, xô căn phòng trở lại màu đen thiếu ánh sáng.

“Đó,” cô dò dẫm bước về phía hắn. “Giờ lại tối rồi.”

Luc cười lớn, âm thanh thật đẹp và khẽ khàng, rồi kéo cô lên giường.