- X - Mọi nơi và Chẳng nơi đâu-1952 -1968
Chỉ là tình dục mà thôi.
Ít nhất, nó đã bắt đầu như vậy.
Hắn là một thứ thoát ra khỏi tầm kiểm soát của cô.
Cô là một cuốn tiểu thuyết chờ người thưởng thức.
Addie đã có phần mong chờ họ sẽ tàn lụi sau một đêm duy nhất, đốt cháy toàn bộ nguồn năng lượng đã thu thập trong những năm tháng quay vòng.
Nhưng hai tháng sau, hắn lại tới tìm cô lần nữa, bước ra từ hư vô và trở lại đời cô. Cô nghĩ lạ thật đấy, khi thấy hắn trong sắc đỏ và hoàng kim của mùa thu, mùa thay lá, với chiếc khăn quàng màu than lỏng lẻo quấn quanh cổ họng.
Nhiêu tuần sau hắn mới lại ghé thăm.
Sau đó, khoảng cách chỉ tính bằng ngày.
Sau bao năm hàng đêm cô độc, hàng giờ chờ đợi, căm hận và hy vọng. Giờ, hắn ở đây rồi.
Tuy vậy, Addie vẫn tự hứa với mình những điều nho nhỏ giữa những chuyến thăm.
Cô sẽ không lưu luyến trong vòng tay ấy.
Cô sẽ không lịm ngủ bên cạnh hắn.
Cô sẽ không cảm thấy bất cứ điều gì ngoài đôi môi trên làn da, bàn tay siết chặt, trọng lượng ép lên mình.
Những lời hứa nho nhỏ, nhưng lại chẳng giữ được.
Chỉ là tình dục mà thôi.
Rồi chẳng phải thế nữa.
“Ăn tối cùng ta,” Luc nói khi mùa đông nhường chỗ cho mùa xuân.
“Nhảy cùng ta,” hắn nói khi một năm mới bắt đầu.
“Ở bên ta,” hắn nói, khi một thập kỷ chuyển mình.
Một đêm nọ, Addie tỉnh giấc giữa bóng tối vì sức ép dịu dàng của những đầu ngón tay vẽ hoa văn lên da cô. Cô giật mình vì ánh mắt của hắn. Không, không phải là ánh mắt. Mà là sự nhận biết.
Đây là lần đầu tiên cô tỉnh dậy trên giường một người không quên mất cô. Lần đầu tiên cô nghe tên mình sau khoảng lặng của giấc ngủ. Lần đầu tiên cô không thấy cô đơn.
Có điều gì đó trong cô nứt ra.
Addie không còn ghét hắn nữa. Từ rất lâu rồi.
Cô không biết thay đổi đó bắt đầu từ khi nào, liệu có một thời điểm nào cụ thể không, hay như Luc từng cảnh báo, đó là sự xói mòn lâu dài vào đường bờ biển.
Tất cả những gì cô biết là mình mệt rồi, còn hắn là nơi duy nhất cô muốn nghỉ ngơi.
Và khi như thế, chẳng hiểu sao, cô hạnh phúc.
Nhưng đó không phải tình yêu.
Mỗi lần Addie thấy mình dần quên, cô lại áp tai vào lồng ngực trần của hắn và tìm kiếm nhịp đập của sự sống, nhịp điệu của hơi thở, chỉ để nghe thấy tiếng khu rừng trong đêm, tiếng hú lặng lẽ của mùa hè. Một lời nhắc nhở rằng hắn chỉ là một lời nói dối, rằng gương mặt này và xác thân này chỉ là lớp ngụy trang.
Rằng hắn không phải là người, đây cũng không phải tình yêu.