- XI - Thành phố New York-Ngày 30 tháng 7 năm 2014
Ngoài cửa sổ, thành phố đang trôi về sau, nhưng Addie không quay đầu, không chiêm ngưỡng đường chân trời khuất sau các công trình của Manhattan, những tòa nhà thi nhau rướn cao ở tất cả mọi bể. Thay vì thế, cô quan sát hình ảnh phản chiếu của Luc trên tấm gương tối, đường nét quai hàm của hắn, độ cong của lông mày hắn, những góc độ được tay cô vẽ rất, rất nhiều năm về trước. Cô đang quan sát hắn theo cách người ta quan sát con sói nơi bìa rừng, chờ đợi xem nó sẽ làm gì.
Hắn là người đầu tiên phá vỡ sự yên lặng.
Kẻ đi nước cờ đầu tiên.
“Em còn nhớ buổi opera ở Munich chứ?”
“Tôi nhớ mọi thứ, Luc.”
“Cách em nhìn những diễn viên trên sân khấu, như thể em chưa từng thấy sân khấu bao giờ vậy.”
“Tôi chưa từng thấy sân khấu nào như thế.”
“Sự tò mò trong mắt em trước hình ảnh của điều mới mẻ. Khi đó ta đã biết ta sẽ không bao giờ thắng.
Cô muốn tận hưởng lời đó như một ly vang thượng hạng, nhưng mùi nho chuyển vị chua loét trong miệng. Cô không tin chúng.
Chiếc xe tấp vào một điểm dừng ngoài Le Coucou, một nhà hàng Pháp xinh đẹp ở rìa thấp của SoHo, nơi có dây thường xuân leo trên những bức tường bên ngoài. Cô đã từng tới đây và tận hưởng hai trong số những bữa ăn ngon nhất khi ở New York. Không hiểu Luc có biết cô thích nơi này tới thế nào không, hay hắn chỉ có cùng khẩu vị với cô.
Một lần nữa, hắn chia tay ra.
Một lần nữa, cô không đón lấy nó.
Addie nhìn cặp đôi tiến lại gần cửa nhà hàng chỉ để thấy nó bị khóa, nhìn họ đi mất, lầm bầm gì đó về việc đặt chỗ trước. Nhưng khi Luc chạm vào tay nắm, cánh cửa dễ dàng mở ra.
Bên trong, những chùm đèn lớn rủ xuống từ trần cao, cửa sổ kính rộng lấp lánh với màu đen. Nơi này mang đến cảm giác như một hang động, đủ rộng cho hàng trăm người nhưng tối nay lại chẳng cớ ai, trừ hai đầu bếp đang đứng trong căn bếp mở, hai người phục vụ và vị maître d’* đang gập người khi Luc tới gần.
“Monsieur Dubois,” ông ta nói bằng giọng mơ màng. “Mademoiselle*”
Ông dẫn họ tới bàn, một bông hồng đỏ được đặt trước mỗi chỗ ngồi. Vị maître d’ kéo ghế cho cô, Luc đợi cô ngồi xuống rồi mới ngồi. Người đàn ông mở một chai merlot và rót, Luc nâng ly trước cô, “Vì em, Adeline.”
Không có thực đơn. Không cần gọi món. Các đĩa thức ăn cứ thế được đưa lên.
Gan ngỗng vỗ béo ăn kèm cherry và terrine thỏ. Cá chim phủ bơ trắng, bánh mì mới nướng và nửa tá phô mai các loại.
Đương nhiên rồi, đồ ăn hết sức tinh tế.
Nhưng trong lúc họ ăn, chủ nhà hàng và những người phục vụ đứng bên tường, mắt mở trống rỗng, vẻ mặt đờ đẫn. Cô luôn ghét khía cạnh này trong sức mạnh của hắn và cách hắn vô tâm dùng nó.
Cô nghiêng ly rượu về phía những con rối.
“Cho họ đi đi,” cô nói, và hắn nghe theo. Một cử chỉ lặng câm, vậy là những người phục vụ biến mất, chỉ còn họ trong nhà hàng vắng.
“Ngài sẽ làm thế với tôi ư?” Cô hỏi sau khi họ đi cả.
Luc lắc đầu. “Ta không thể,” hắn đáp. Cô nghĩ hắn muốn nói lý do là vì hắn quá quan tâm tới cô, nhưng không, “Ta không có quyền phép với các linh hồn đã hứa trước. Ý chí của họ thuộc về riêng họ.”
Sự an ủi lạnh ngắt, cô thầm nghĩ, nhưng cũng đáng giá.
Luc nhìn xuống ly rượu của mình. Hắn xoay thân ly giữa các ngón tay, vậy là giữa màu thủy tinh tối, cô thấy hai người họ quấn quýt trên ga trải giường bằng lụa, thấy ngón tay mình đan vào tóc hắn, bàn tay hắn đang chơi những bài nhạc trên da cô.
“Nói ta nghe, Adeline,” hắn nói. “Em có nhớ ta không?”
Đương nhiên là cô nhớ hắn.
Cô có thể dối mình cũng như dối hắn rằng cô chỉ nhớ việc được nhìn nhận, nhớ sức mạnh từ sự chú ý của hắn, nhớ cảm giác lâng lâng khi hắn hiện diện - nhưng thực tế không chỉ có thế. Cô nhớ hắn như cách người ta nhớ mặt trời giữa mùa đông, dù họ vẫn sợ sức nóng của nó. Cô nhớ giọng nói của hắn, nhớ những động chạm thân quen, sự ma sát tóe lửa của những cuộc trò chuyện, cách họ phù hợp khăng khít.
Hắn là trọng lực.
Hắn là ba trăm năm lịch sử.
Hắn là tồn tại bất biến duy nhất trong đời cô, kẻ duy nhất sẽ mãi mãi nhớ.
Luc là kẻ cô từng mơ về thời còn trẻ, sau đó trở thành kẻ cô căm ghét nhất và kẻ cô đã yêu. Addie nhớ hắn hằng đêm khi hắn tách xa cô, hắn không xứng để cô đau khổ, vì mọi thứ đều do hắn. Do hắn nên không ai khác nhớ được, do hắn nên cô cứ mất mát rồi lại mất mát. Nhưng cô sẽ im lặng vì dù nói ra cũng không thay đổi được gì và vì vẫn còn một điều cô chưa đánh mất. Một mảnh cô có thể giữ gìn cho câu chuyện của mình.
Henry.
Vậy nên Addie lao vào ván cược.
Cô ngả qua bàn, nắm lấy tay Luc, nói cho hắn sự thật.
“Tôi nhớ ngài.”
Đôi mắt xanh của hắn lấp lánh sáng và chuyên màu trước lời nói ấy. Hắn miết chiếc nhẫn trên tay cô, lần theo vân gỗ.
“Đã bao lần em suýt đeo nó?” Hắn hỏi. “Em thường nghĩ về ta tới mức nào?” Cô cho rằng hắn đang nhử mình, cho tới khi giọng hắn dịu lại chỉ còn tiếng thì thầm, rì rầm như tiếng sấm lan vào Bầu không khí giữa họ. “Vì ta luôn nhớ em. Lúc nào cũng vậy.”
“Ngài đã không tới.”
“Em đã không gọi.”
Cô nhìn xuống hai bàn tay quấn lấy nhau của họ. “Nói cho tôi đi, Luc,” cô nói. “Liệu có điều gì là thật không?”
“Với em, cái gì là thật, hả Adeline? Từ khi nào tình yêu của ta chẳng được coi là gì?”
“Ngài không thể yêu.”
Hắn nhăn mặt, đôi mắt lóe lên sắc xanh. “Vì ta không phải con người? Vì ta không tàn lụi và chết ư?”
“Không,” cô nói, rụt tay lại. “Ngài không thể yêu vì ngài không hiểu quan tâm tới người khác hơn cả bản thân là thế nào. Nếu ngài yêu tôi, lúc này, ngài đã để tôi đi rồi.”
Luc phẩy ngón tay. “Vớ vẩn,” hắn nói. “Vì yêu em nên ta mới không làm vậy. tình yêu là khao khát. Tình yêu là ích kỷ.”
“Ngài đang nghĩ tới sự chiếm hữu.”
Hắn nhún vai. “Chúng khác nhau lắm ư? Ta đã thấy cách con người đối xử với những thứ họ yêu.”
“Con người không phải đồ vật,” cô nói. “Ngài sẽ chẳng bao giờ hiểu họ.”
“Ta hiểu em, Adeline. Ta hiểu em, hơn bất cứ ai trên thế giới này.”
“Vì ngài không để tôi có bất kỳ ai khác.” Cô thở ra một hơi trấn tĩnh. “Tôi biết ngài sẽ không tha cho tôi, Luc. Hơn nữa, có lẽ ngài đúng, chúng ta thuộc về nhau. Nên nếu ngài yêu tôi, hãy tha cho Henry Strauss. Nếu ngài yêu tôi, hãy tha cho anh ấy.”
Cơn giận vụt qua mặt hắn. “Đêm nay là của chúng ta, Adeline. Đừng hủy hoại nó bằng cách nói về người khác.”
“Nhưng ngài đã nói…”
“Đi nào,” hắn nói, đẩy bàn ra. “Nơi này không còn đẹp lòng ta nữa.”
Người phục vụ vừa đặt bánh tart lê lên bàn, nhưng nó đã biến thành tro theo lời Luc. Addie kinh ngạc, như trước giờ vẫn vậy, trước sự thất thường của thánh thần.
“Luc,” cô mở miệng, nhưng hắn đã đứng lên, vứt khăn ăn xuống món ăn đã hỏng.