← Quay lại trang sách

- XII - Neuf Orleans, Louisiana-Ngày 29 tháng 7 năm 1970

“Ta yêu em.”

Hắn nói vậy khi họ ở New Orleans, ăn tối trong một quán bar bí mật ở Khu phố Pháp, một trong rất nhiều địa điểm do hắn vun trồng.

Addie lắc đầu, ngạc nhiên vì lời ấy không biến thành tro trong miệng hắn. “Đừng vờ như đây là tình yêu.”

Vẻ bực dọc lướt qua mặt Luc. “Thế tình yêu là gì? Em thử nói rằng trái tim em không loạn nhịp khi nghe thấy giọng ta đi. Rằng nó không nghẹn ngào khi em nghe tên mình trên môi ta.”

“Tôi nghẹn ngào vì tên mình, chứ không phải môi ngài.”

Khóe miệng hắn nhếch lên, giờ đôi mắt đã mang màu ngọc lục bảo. Màu sắc rạng rỡ của niềm vui. “Có lẽ, từng là thế,” hắn nói. “Nhưng giờ, không chỉ có thế.”

Cô sợ rằng hắn đúng.

Sau đó, hắn đặt một chiếc hộp trước mặt cô.

Cái hộp đơn giản, màu đen, nếu Addie vươn tay lấy, nó sẽ vừa vặn trong lòng bàn tay cô.

Nhưng cô không làm vây, ban đầu là thế.

“Cái gì đây?” Cô hỏi.

“Một món quà.”

Nhưng cô vẫn không với lấy.

“Thật đấy à, Adeline.” Hắn thốt lên, chộp lấy cái hộp trên bàn. “Nó không cắn đâu.”

Hắn mở nó và đặt trước mặt cô.

Bên trong là một chiếc chìa khóa bằng đồng đơn giản, khi cô hỏi nó sẽ dẫn đến đâu, hắn nói, “Nhà.”

Addie cứng đờ.

Cô đã không còn nhà kể từ khi ở Villon, chưa từng có một chốn cho riêng mình, nói chính xác là vậy. Cô đã suýt vui mừng, trước khi nhớ ra hắn là lý do tại sao.

“Đừng mỉa mai tôi, Luc.”

“Ta không mỉa mai em,” hắn nói.

Hắn nắm tay cô, dẫn cô qua khu phố và đến một chốn ở cuối đường Bourbon, một ngôi nhà màu vàng có ban công, các cửa sổ cao ngang cửa ra vào. Cô tra chìa khóa vào ổ, lắng nghe âm thanh nặng nề của bản lề và nhận ra nếu nó thuộc về Luc chứ không phải cô, cánh cửa sẽ cứ thế mà mở ra. Rồi đột ngột, mảnh chìa khóa đồng trở nên chân thực và cứng lạnh trong tay cô, một kho báu thực sự.

Cánh cửa mở dẫn cô vào một căn nhà có trần cao, sàn gỗ và bàn ghế, có những chiếc tủ và cả những không gian chờ được lấp đầy. Cô bước ra ban công, lớp lớp âm thanh của khu phố dâng lên chào đón cô cùng bầu không khí ẩm. Nhạc jazz tràn qua những con phố, đổ nhào, vồ đuổi, thứ âm thanh của sự hỗn loạn, đổi thay và sức sống.

“Của em đấy,” Luc nói, “một căn nhà.” Cùng lúc, một âm thanh cảnh báo xưa cũ vang lên từ trong xương tủy cô.

Nhưng ngày hôm đó, ánh đèn hoa tiêu thu hẹp, ngọn hải đăng chiếu quá xa bờ cảng.

Hắn kéo cô về phía mình, Addie lại nhận ra họ phù hợp tới mức hoàn hảo.

Như thể hắn sinh ra dành cho cô.

Đương nhiên, đó là sự thật. Cơ thể này, gương mặt này, đường nét này đều được khắc nặn để khiến cô thỏa mãn.

“Ra ngoài nào,” hắn nói.

Addie muốn ở lại để ban tên cho ngôi nhà, nhưng hắn nói rồi sẽ có thời gian, họ sẽ luôn có thời gian. Vậy là riêng lần này, cô không thấy sợ ý nghĩ về sự vĩnh cửu. Lần này, ngày và đêm không lê thê, mà lao về phía trước.

Cô biết, dù đây có là gì thì cũng không kéo dài.

Không thể được đâu.

Chẳng có thứ gì như vậy.

Nhưng trong giây phút này, cô hạnh phúc.

Họ lại đi xuyên khu phố, tay trong tay. Luc châm một điếu thuốc lá, khi cô nói thứ này gây hại cho sức khỏe của hắn, tiếng cười khẽ khàng, lẫn vào hơi thở bật ra, khói bay ra khỏi môi hắn.

Hắn bước chậm lại trước cửa kính của một cửa hàng.

Cửa hàng đã đóng, đương nhiên rồi, nhưng cô vẫn có thể thấy qua tấm kính u tối chiếc áo khoác da, màu đen với hàng cúc bạc đang phủ lên người con ma-nơ-canh.

Hình ảnh phản chiếu của Luc thấp thoáng phía sau khi hắn nhìn theo cô.

“Giờ là mùa hè,” hắn nói.

“Mùa hè sẽ không kéo dài mãi?”

Lúc vuốt tay lên hai vai cô. Sau đó, cô cảm nhận được lớp da mềm trên cơ thể mình, con ma-nơ-canh sau cửa sổ giờ trần trụi. Cô phải ráng sức ngăn mình nghĩ về những năm không thể có thứ như vậy, buộc phải chịu đựng những cơn giá lạnh, về những khoảng thời gian phải trốn chạy, chiến đấu và trộm cắp. Cô ráng sức đừng nghĩ về chúng, nhưng lại đang làm vậy.

Họ đi được nửa đường trở lại ngôi nhà màu vàng thì Luc tách ra.

“Ta có việc phải làm,” hắn nói. “Về nhà đi.”

Nhà - từ ấy xao động trong lồng ngực cô khi hắn bước rời xa.

Nhưng cô không đi.

Cô nhìn Luc rẽ, rồi băng qua đường, sau đó lưu luyến nhìn theo bóng tối khi hắn xuất hiện trong cửa hàng có vệt sơn dạ quang hình bàn tay phát sáng trước cửa.

Một người phụ nữ đứng tuổi đang ở trên lề đường, loay hoay đóng cửa. Bà ấy cong lưng trước vòng chìa khóa, chiếc túi lớn đeo lủng lắng ở khuỷu tay.

Hẳn bà ấy đã nghe thấy hắn lại gần, vì bà lầm bầm điều gì đó với bóng tối, điều gì đó về việc đóng cửa, về một ngày khác. Sau đó, bà ấy quay lại và thấy hắn.

Từ cửa kính của cửa tiệm, Addie cũng thấy Luc, không phải dáng vẻ luôn hiện trong mắt cô, mà là hình dáng dành cho người phụ nữ ở ngưỡng cửa. Những lọn tóc đen đó vẫn được giữ lại, nhưng gương mặt hẹp hơn, sắc nhọn hơn giống sói dữ, đôi mắt sâu hoắm và tay chân quá gầy đối với một con người.

“Giao kèo là giao kèo,” hắn nói, lời này uốn cong trong không khí. “Giờ nó đã hoàn thành.”

Addie quan sát, đoán rằng người phụ nữ sẽ cầu xin, bỏ chạy.

Nhưng bà ấy đặt túi xuống đất, nâng cằm lên.

“Giao kèo là giao kèo,” bà ấy nói. “Vả lại, tôi mệt rồi.”

Chẳng hiểu sao, điều đó còn tệ hơn.

Vì Addie hiểu.

Vì cô cũng mệt mỏi.

Trong lúc cô quan sát, bóng tối lại mở ra.

Đã hơn một trăm năm kể từ lần cuối Addie nhìn thấy bản chất của hắn, màn đêm cuồn cuộn và răng nanh của nó. Chỉ là lần này, không nhào vồ, không cào xé, không sợ hãi.

Bóng tối chỉ cuộn lại quanh người phụ nữ như một cơn bão, thổi bay ánh sáng.

Addie quay đi.

Cô trở lại ngôi nhà màu vàng trên đường Bourbon, rót cho mình một ly rượu cay sắc, lạnh và trắng. Trời nóng rát, ban công đang mở tung để làm dịu đêm hè. Cô dựa vào lan can sắt khi nghe tiếng hắn đến, không phải từ dưới đường như một người tình đang trồng cây si, mà ngay trong phòng đằng sau mình.

Khi cánh tay hắn nâng lên vai cô, Addie nhớ lại cách hắn giữ người phụ nữ ở ngưỡng cửa, cách hắn cuộn quanh bà ấy, nuốt trọn tất cả.