← Quay lại trang sách

- XIII - Thành phố New York-Ngày 30 tháng 7 năm 2014

Tâm trạng của Luc dâng lên một chút khi họ đi bộ.

Đêm nay ấm, mặt trăng cong hình lưỡi liềm lơ lửng trên đầu họ. Hắn ngửa đầu ra sau, hít sâu và thở vào bầu không khí như thể nó không chín rục trong sức nóng mùa hè, đặc quánh vì quá nhiều người trong không gian quá nhỏ.

“Ngài ở đây bao lâu rồi?” Cô hỏi.

“Ta đến và đi,” hắn nói, nhưng cô đã biết cách đọc khoảng trống giữa từng từ của hắn và đoán rằng hắn đã đến New York gần như bằng thời gian cô ở đây, ẩn nấp như một cái bóng sau lưng cô.

Cô không biết họ đang đi đâu, cũng lần đầu tự hỏi liệu Luc có biết không, hay hắn chỉ đang lang thang, tạo khoảng cách với bữa ăn ban nãy của họ.

Nhưng khi trở vế phố xá, cô cảm thấy thời gian đang cuộn quanh họ. Không hiểu do ma thuật của hắn hay ký ức của cô, nhưng qua mỗi dãy nhà, cô lại dần bay khỏi hắn về với dòng Seine. Hắn đang dẫn cô xa khỏi biển. Cô đang theo hắn đi trên đường phố Florence. Họ sánh bước ở Boston, tay trong tay trên đường Bourbon.

Họ ở đây, cùng nhau, ở New York. Cô tự hỏi điều gì sẽ xảy ra nếu hắn chưa nói từ ấy. Nếu hắn không nghiêng bàn tay. Nếu hắn không hủy hoại mọi thứ.

“Đêm là của chúng ta,” hắn quay sang cô, đôi mắt lại sáng lên. “Chúng ta sẽ đi đâu?”

Nhà, cô thầm nghĩ, dù không thể nói ra.

Cô ngước nhìn những tòa nhà chọc trời vươn lên khắp mọi bề.

“Nơi nào có tầm nhìn đẹp nhất nhỉ?” Cô tự hỏi.

Sau một lúc, Luc mỉm cười, răng loé sáng, và nói, “Theo ta.”

* * *

Theo thời gian, Addie đã biết được rất nhiều bí mật của thành phố.

Nhưng đây là một trong những điều cô không biết.

Nó không nằm ở thế giới ngầm, mà là trên mái nhà.

Tám mươi tư tầng cao, bắc trên hai thang máy, một chiếc thang bình thường chỉ lên tới tầng tám mươi mốt. Thang thứ hai là bản sao hoàn hảo từ phim Cổng Địa ngục của Rodin với những thân thể quằn quại, cào cấu để trốn thoát, theo người ta tới tận cùng.

Đó là nếu bạn có chìa khóa.

Luc rút ra một tấm thẻ đen từ trong túi áo sơ mi và đẩy nó vào một cái miệng há ngoác trên khung thang máy.

“Đó là một trong những nơi thuộc về ngài?” Cô hỏi khi hai cánh cửa mở ra.

“Không có thứ gì thực sự thuộc về ta,” hắn đáp trả khi họ bước vào trong.

Chuyến đi qua ba tầng lầu khá chóng vánh, khi thang máy dừng lại, hai cánh cửa mở ra tầm nhìn không giới hạn về phía thành phố.

Tên quán bar được khắc bằng chữ đen dưới chân cô.

CON ĐƯỜNG THẤP*

Addie đảo mắt. “Cái tên Diệt vong bị chiếm rồi à?”

“Diệt vong,” mắt hắn sáng lên tinh quái, “là một câu lạc bộ kiểu khác.”

Mặt sàn bằng đồng, lan can bằng thủy tinh, trần là bầu trời, người thì nằm dài trên sô-pha nhung, thả chân xuống hồ nông, hoặc lang thang dọc ban công bao quanh sân thượng, chiêm ngưỡng cảnh thành phố.

“Ngài Green,” chủ quán lên tiêng chào hỏi. “Mừng trở lại.”

“Cảm ơn, Renee,” hắn lịch thiệp đáp. “Đây là Adeline. Cô ấy muốn gì thì cứ đưa hết nhé.”

Bà chủ nhìn cô, nhưng ánh mắt cô ấy không có sự ràng buộc, không có dấu hiệu của bùa mê, chỉ có sự sẵn sàng của một nhân viên rất thạo việc của mình. Addie đòi thức uống đắt tiền nhất, Renee nở nụ cười với Luc. “Ngài đã tìm thấy một người tương xứng.”

“Đúng thế,” hắn nói, đặt tay vào hõm lưng Addie để dẫn đường cho cô. Cô bước nhanh cho tới khi mọi thứ phía sau lùi xa và len lỏi qua đám đông để đến chỗ lan can bằng thủy tinh nhìn ra toàn cảnh Manhattan. Chẳng ngôi sao nào hiện diện, đương nhiên rồi, nhưng New York trải ra mọi phía với dải ngân hà chạy điện của riêng mình.

Trên cao này, ít nhất, cô có thể thở.

Tiếng cười thoải mái của đám đông vang lên. Tiếng lao xao của những con người đang thư giãn tốt hơn rất nhiều so với sự yên tĩnh ngột ngạt của một nhà hàng vắng vẻ, hay sự im lặng đặc quánh của những chiếc xe hơi vây xung quanh. Bầu trời vẫn rộng mở trên đầu. Vẻ đẹp của thành phố xông đến từ mọi phía, và sự thật thì họ không hề đơn độc.

Renee trở lại với một chai sâm-panh, một lớp bụi rõ rệt bao phủ vỏ thủy tinh.

“Dom Perignon, 1959,” cô ấy thông báo, giơ chai rượu ra để hai người có thể kiểm tra. “Từ két riêng của ông Green.”

Luc phẩy tay, cô ấy mở chai, rót vào hai chiếc ly cao. Bong bóng nhỏ tới nỗi chúng trông chẳng khác nào những viên kim cương sau lớp thủy tinh.

Addie nhấp môi, tận hưởng vị bùng nổ trong miệng.

Cô liếc nhìn đám đông, toàn là những gương mặt người ta sẽ nhận ra dù không dám chắc từng thấy ở đâu. Luc chỉ rõ cho cô, đó là các nghị sĩ, diễn viên, tác giả và nhà phê bình. Cô thầm hỏi liệu có ai trong sô họ đã bán linh hồn của mình đi rồi không. Liệu có ai sắp làm như vậy không.

Addie nhìn xuống ly, những bong bóng vẫn đều đều bay lên mặt chất lỏng, khi cô mở miệng, âm thanh thoát ra chỉ hơn một tiếng thì thầm, bị đè ép vì đám đông đang trò chuyện. Nhưng cô biết hắn đang lắng nghe, biết hắn có thể nghe rõ lời mình.

“Tha cho anh ấy đi, Luc.”

Miệng hắn mỉm chặt lại. “Adeline,” hắn cảnh cáo.

“Ngài đã nót rằng, sẽ lắng nghe.”

“Được thôi.” Hắn quay lưng vào lan can, dang hai tay ra. “Nói ta nghe. Em thấy gì ở hắn, người tình mới nhất của mình?”

Henry Strauss chu đáo, nhân hậu, cô muốn nói thế. Anh ấy thông minh, sáng sủa, hiền lành và ấm áp.

Mọi ưu điểm ngài không có.

Nhưng Addie biết cô phải thật rón rén.

“Tôi thấy gì ở anh ấy ư?” Cô đáp lại. “Tôi thấy chính mình. Không phải bản thân hiện tại, chắc thế, mà là tôi của trước kia, của cái đêm ngài tới giải cứu tôi.”

Luc nhăn mặt. “Henry Strauss muốn chết. Em muốn sống. Chẳng có gì tương đồng cả.”

“Không đơn giản như thế.”

“Thế ư?”

Addie lắc đầu. “Ngài chỉ thấy khuyết điểm và lỗi lầm, điểm yếu dễ khai thác. Nhưng con người rối rắm lắm, Luc. Đó là điểm kỳ diệu của họ. Họ sống, yêu và phạm sai lầm, họ cảm thấy quá nhiều. Có lẽ, có lẽ tôi không phải là một trong số họ nữa.”

Lời này xé nát cô, vì cô biết nó là thật. Dù hay, dù dở.

“Nhưng tôi nhớ,” cô nhầh mạnh. “Tôi nhớ con người như thế nào. Henry đã…”

“Lạc lối.”

“Anh ấy đang tìm kiếm,” cô phản bác. “Anh ấy sẽ tìm ra con đường của mình, nếu ngài cho phép.”

“Nếu ta không ngăn, cậu ta sẽ nhảy khỏi mái nhà,” hắn nói.

“Ngài không biết mà,” cô nói. “Ngài không bao giờ biết được, vì ngài đã ngăn cản.”

“Ta mua bán linh hồn, Adeline, không phải cơ hội thứ hai.”

“Còn tôi đang van xin ngài tha cho anh ấy. Ngài sẽ không cho tôi cơ hội thứ hai, vậy hãy tặng cho tôi cơ hội của anh ấy.”

Luc thở dài, vung tay qua sân thượng. “Chọn một người đi,” hắn nói.

“Hả?”

Hắn xoay cô lại đối diện với đám đông. “Chọn một linh hồn thay thế cho cậu ta. Chọn một người lạ. Trừng phạt một trong số họ để thay thế.” Giọng hắn trầm thấp, mượt mà và vững vàng. “Luôn có một cái giá,” hắn nhẹ nhàng nói. “Một cái giá phải trả. Henry Strauss đã đổi chính linh hồn của mình. Em sẽ bán linh hồn của kẻ khác để lấy lại nó ư?”

Addie nhìn sân thượng đông người với những gương mặt cô nhận ra và cả những người cô chẳng biết. Trẻ và già, bên nhau và đơn độc.

Có kẻ nào vô tội?

Có kẻ nào tàn ác?

Addie không biết liệu cô làm được không… cho tới khi tay cô nâng lên. Cho tới khi cô chỉ vào một người đàn ông trong đám đông với trái tim rơi thẳng xuống dạ dày khi cô đợi Luc thả cô đi, bước tới và lấy đúng mức giá hắn đặt ra.

Nhưng Luc không di chuyển.

Hắn chỉ cười lớn.

“Adeline của ta,” hắn hôn lên tóc cô. “Em thay đổi nhiều hơn em nghĩ đấy.”

Cô thấy quay cuồng và nôn nao khi quay ngoắt lại đối mặt với hẳn.

“Không chơi đùa nữa,” cô nói.

“Được thôi,” dứt lời, hắn kéo cô vào bóng tối.

Sân thượng rơi xuống, khoảng trống dâng lên quanh cô, nuốt chửng mọi thứ trừ bầu trời không sao, đen ghê rợn và vô tận. Khi nó thu lại một giây sau đó, thế giới lặng yên, thành phố đã biên mất, cô chỉ còn một mình giữa rừng cây.