- XIV-
Đó là cách câu chuyện kết thúc.
Với những cây nến cháy trên bậu cửa, ánh sáng chập chờn rọi những bóng dài qua giường. Với phần đen tối nhất của màn đêm đổ ngoài cửa sổ, mùa hè lần đầu ửng hồng trong bầu không khí, khi Addie ở trong vòng tay Luc, bóng tối bao bọc quanh cô như một tấm vải.
Nơi này, cô nghĩ nó là nhà.
Đây có lẽ là tình yêu.
Và là điều tệ hại nhất. Cuối cùng cô đã quên mất điều gì đó. Nhưng lại sai lầm mất rồi, đó là điều đáng ra cô phải nhớ. Nhớ rằng người đàn ông trên giường không phải một người đàn ông. Rằng cuộc đời này không phải một cuộc đời. Rằng có những trò chơi và trận chiến, nhưng sau cùng, tất cả đều là dạng thức chiến tranh.
Răng cọ theo quai hàm cô.
Bóng tối thì thầm trên da cô. “Adeline của ta.”
“Tôi không phải của ngài,” cô nói, nhưng hắn chỉ nở nụ cười trên cổ họng cô.
“Ấy thế mà, chúng ta lại bên nhau.” Hắn nói. “Chúng ta thuộc về nhau.”
Em thuộc về ta.
“Ngài yêu tôi chứ?” Cô hỏi.
Những ngón tay của hắn lượn theo hông cô. “Em biết ta có mà.”
“Vậy hãy để tôi đi.”
“Ta không giữ em ở đây.”
“Ý tôi không phải thề,” cô chống một tay lên. “Để tôi tự do.”
Hắn lùi lại, vừa đủ để nhìn vào mắt cô. “Ta không thể phá vỡ giao kèo.” Đầu hắn cúi xuống, những lọn tóc đen cọ vào má cô. “Nhưng có lẽ,” hắn thì thầm vào cổ áo cô, “ta có thể lách khỏi nó.”
Trái tim Addie đập mạnh trong lồng ngực.
“Có lẽ ta có thể thay đổi điều kiện.”
Cô nín thở khi những lời của Luc vuốt ve trên da.
“Ta có thể khiến điều kiện dễ chịu hơn,” hắn thì thầm. “Tất cả những gì em phải làm là đầu hàng.”
Từ ấy lạnh tê tái.
Tấm màn rơi xuống giữa vở kịch: bài trí xinh đẹp, sân khấu tươm tất và những diễn viên tài giỏi đều biến mất sau lớp vải đen.
Đầu hàng.
Mệnh lệnh khe khẽ thì thào trong bóng tối.
Lời cảnh cáo đối với một con người đã suy sụp.
Yêu cầu vẫn lặp lại suốt năm này qua năm khác - cho tới khi nó dừng lại. Hắn ngừng hỏi bao lâu rồi? Mà đương nhiên, cô biết chứ, hắn ngừng lại từ khi thay đổi phương pháp, cảm xúc dành cho cô dịu dàng hơn.
Cô là kẻ ngốc. Cô là kẻ ngốc vì nghĩ thế tức là hòa bình thay vì chiến tranh.
Đầu hàng.
“Sao thế?” Hắn hỏi, vờ bối rối cho tới khi cô ném trả từ đó vào mặt.
“Đầu hàng?” Cô rít lên.
“Chỉ là một từ thôi mà,” hắn nói. Nhưng hắn đã dạy cô sức mạnh của một từ. Một từ có thể là mọi thứ, một từ của hắn là rắn rết, là cái bẫy ẩn mình, là lời nguyền.
“Bản chất là thế,” hắn nói vây.
“Để thay đổi giao kèo,” hắn nói vậy.
Nhưng Addie lùi lại, tránh xa. “Còn tôi thì nên tin ngài? Bó tay và tin rằng ngài sẽ trả lại cho tôi?”
Bao nhiêu năm rồi, bao nhiêu cách để yêu cầu cùng một thứ.
Cô đã chịu cúi đầu?
“Ngài hắn đang nghĩ tôi là kẻ ngốc, Luc.” Gương mặt cô bừng bừng lửa giận. “Tôi kinh ngạc trước sự kiên nhẫn của ngài. Nhưng dù sao, ngài luôn thích rượt bắt.”
Đôi mắt xanh của hắn nheo lại trong bóng tối. “Adeline.”
“Đừng gọi tên tôi.” Cô đứng dậy, cao giọng vì giận dữ. “Tôi biết ngài từng là quái vật, Luc. Tôi thấy quá thường xuyên rồi. Ấy thế mà tôi vẫn nghĩ, tôi vẫn nghĩ là có lẽ, sau từng ấy thời gian… Nhưng đương nhiên, đây đâu phải tình yêu nhỉ? Cũng chẳng phải lòng tốt. Chỉ là một trò chơi khác mà thôi.”
Đã có khoảnh khắc cô nghĩ mình nhầm rồi.
Khoảnh khắc khi Luc nhìn như thể bị tổn thương và bối rối, cô tự hỏi phải chăng hắn đang thật lòng, liệu, liệu…
Nhưng rồi, dấu chấm đã điểm.
Vẻ đau buồn tuột khỏi gương mặt hắn vào phần khuất sáng, mau lẹ như đám mây che mặt trời. Nụ cười hung tợn nở trên môi hắn.
“Một trò chơi mệt mỏi nữa chứ.”
Cô biết chính mình đã tìm đến với sự thật, nhưng vẫn cứ bị nó nghiền nát không sao thoát được.
Nếu lúc trước cô chưa suy sụp thì giờ chính là thời điểm tan vỡ.
“Em không thể trách ta vì đã thử phương pháp khác.”
“Tôi oán trách ngài vì tất cả.”
Luc vươn dậy, bóng tối kéo lại thành vải lụa quanh hắn. “Ta đã cho em mọi thứ.”
“Chẳng có gì là thật!”
Cô sẽ không khóc.
Cô sẽ không để hắn thỏa mãn khi thấy mình thống khổ.
Cô sẽ không cho hắn bất cứ thứ gì, không bao giờ nữa.
Đây là cách cuộc chiến bắt đầu.
Hoặc đúng hơn, cách nó kết thúc.
Dẫu sao, chiến trận phần lớn không nổ ra vì một giây phút ngắn ngủi. Chúng hình thành qua từng ngày, từng tuần, các bên gom góp thù hằn, nhen lên đám lửa.
Còn trận chiến này đã được hun đúc suốt mấy thế kỷ.
Vừa lâu đời, vừa hiển nhiên như cách thế giới chuyển mình qua thời đại mới, cuộc giao tranh của một cô gái và bóng tối.
Đáng ra cô phải biết nó sẽ xảy ra.
Có lẽ cô từng biết.
Nhưng hôm nay, Addie không biết tại sao đám cháy lại bùng lên. Là do những cây nến bị cô hất xuống bàn, hay do cây đèn cô đã ném vào tường, những bóng đèn bị Luc đập vỡ, hay chỉ là hành động oán thù cuối cùng.
Cô không biết mình có đủ sức mạnh để hủy hoại mọi thứ, ấy vậy mà lại làm được. Họ đã làm vậy. Có lẽ hẳn đã để cô đốt lửa. Có lẽ hắn chỉ để mặc lửa cháy.
Dẫu sao cũng chẳng quan trọng.
Addie đứng trên đường Bourbon, nhìn căn nhà bùng cháy. Khi lính cứu hỏa đến, chẳng còn lại gì nữa. Ngoài tàn tro.
Một cuộc đời khác đã cuốn theo làn khói.
Addie chẳng có gì, kể cả chiếc chìa khóa trong túi. Nó từng ở đó, nhưng khi cô tìm kiếm thì lại biến mất rồi. Tay cô đưa lên chiếc nhẫn gỗ vẫn còn trên cổ.
Cô giật tung nó ra, ném vào trong đống đổ nát còn bốc khói từng là nhà mình và bỏ đi.